Đã không có bất kỳ loại ngôn ngữ nào có thể hình dung tâm tình hiện tại của Ôn Thất Bạch, cậu hiện tại không biến trở về, vậy thân thể của cậu làm sao bây giờ? Nếu không có linh hồn điều khiển cơ thể, cậu sẽ chết.
Ôn Thất Bạch ngồi xổm trên giường, đối với ánh mặt trời màu vàng rơi đầy bệ cửa sổ, lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi.
Một đời làm mèo có ý nghĩa gì nữa, không có mục tiêu phấn đấu, bị hạn chế trong một khu dân cư cuộc sống có ý nghĩa gì nữa?
Ôn Thất Bạch có thể sống đến bây giờ đều dựa vào suy nghĩ có thể biến trở lại thân thể, nếu hy vọng bị vỡ như bọt biển, cuộc sống trở nên vô nghĩa rồi.
Cả thế giới trong mắt cậu trở nên mờ ảo rồi biến thành màu đen.
Trương Nghiêu hôm nay tới đúng thời điểm Ôn Thất Bạch không có sức lực nằm sấp trên bệ cửa sổ, một đôi mắt xanh nửa xúc động, nghe thấy có người tiến vào cũng không có chút muốn nhìn nào.
Trực giác nói cho Trương Nghiêu có chút không thích hợp, nhưng cũng đoán không ra nguyên nhân, dù sao thằng nhóc này ngày hôm qua vẫn là một bộ dáng vui vẻ, lại không có xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên tâm trạng lại đi xuống?
Cơm trưa cũng không muốn ăn, Ôn Thất Bạch ở trên bệ cửa sổ xoay người, tốt nhất cứ như vậy đói chết đi.
Trương Nghiêu ở trong biệt thự hơn hai giờ cũng không thể dỗ Ôn Thất Bạch ăn một chút cơm, do dự nhiều lần, vẫn gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược.
Hôm nay là cuối tuần, Tô Cảnh Dược không đi làm, cũng không biết đi đâu, gọi điện thoại thật lâu cũng không có ai nghe máy.
Trương Nghiêu ở trong biệt thự ngây người cả buổi chiều, thẳng đến khi sắc trời tối sầm lại mới gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược.
Ôn Thất Bạch vẫn duy trì tư thế buổi sáng nằm sấp nhìn một mảnh bầu trời tối tăm bên ngoài, cảm giác cuộc sống cũng không còn ý nghĩa.
Mình chỉ là một diễn viên nhỏ, chết cũng sẽ không có nhiều tin tức, mình bây giờ có bộ dáng quỷ quái này, thậm chí ngay cả cuối cùng nhìn thân thể của mình cũng không có cách nào.
Lúc Tô Cảnh Dược đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy bóng dáng héo úa nằm sấp trên bệ cửa sổ, ngay cả đôi tai nhọn kia cũng không còn tinh thần như ngày thường.
"Sao lại không ăn cơm? "Giọng nói tô Cảnh Dược trầm thấp mà mạnh mẽ, đưa tay ôm Ôn Thất Bạch lên, sờ sờ đầu cậu.
Ôn Thất Bạch ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Tô Cảnh Dược.
"Không hợp khẩu vị sao? Muốn ăn gì anh giúp em làm được không?" Tô Cảnh Dược vốn định làm cái gì đó, mở tủ lạnh ra lại phát hiện bên trong trống rỗng, lúc này mới nhớ tới mình đã thật lâu không trở về, đồ trong tủ lạnh không chừng bởi vì không thể bảo quản đều bị Trương Nghiêu dọn dẹp.
Ôn Thất Bạch từ trong ngực Tô Cảnh Dược nhảy ra, theo đường cũ trở về, lại ghé vào bệ cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, đột nhiên đặc biệt muốn khóc.
Dựa vào cái gì mà tất cả đều rơi vào trên người cậu, lúc biến thành mèo cậu nhịn, ở trong đống rác bị mèo hoang chó
đi lạc bắt nạt cậu cũng nhịn, cho dù bị Tô Cảnh Dược mang về nhà vẫn sẽ bị đói hắn cũng nhịn, nhưng hiện tại đả kích này làm cho cậu thật sự không nhịn được.
Con đường cậu đi cho tới bây giờ đều chưa từng thuận buồm xuôi gió.
Ôn Thất Bạch không hy vọng xa vời thuận buồm xuôi gió, nhưng không có nghĩa là cậu muốn đi đến đường chết.
Tô Cảnh Dược chưa từng thấy Ôn Thất Bạch như vậy, cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy cậu, sắc bén ở trong thùng rác nghiến răng với anh, trong ánh mắt Ôn Thất Bạch cũng lóe lên ánh sáng, quật cường mà đầy hy vọng, nhưng hôm nay, ánh sáng kia hình như sắp biến mất.
"Rốt cuộc làm sao vậy, nói cho anh biết được không? "Tô Cảnh Dược cậu, chậm rãi dỗ dành.
Tên cặn bã! Ôn Thất Bạch không biết vì cái gì trong đầu liền nhảy ra từ này, lúc tức giận liền mặc kệ không hỏi thăm, hiện tại muốn nói chuyện, ông đây mới lười cùng ngươi chơi đùa.
Tô Cảnh Dược cúi đầu thở dài, biết mình đã làm tổn thương trái tim thằng nhóc này, hối hận, nếu anh biết sự việc sẽ biến thành như vậy, lúc trước làm sẽ không hỏi tận gốc, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
"Nếu là vì lời nói của anh, anh xin lỗi, sau này không bao giờ hỏi nữa, em dậy ăn chút gì đó có được không.
"Tô Cảnh Nhảy vuốt lông Ôn Thất Bạch, trong lòng cũng đau theo.
Ăn không được, không muốn ăn, gặp phải chuyện này còn có thể vui vẻ ăn cái gì, vậy mới thật sự gọi là vô tâm vô phế không có đầu óc.
Ôn Thất Bạch không ăn không uống nằm sấp trên bệ cửa sổ hai ngày, Tô Cảnh Dược rốt cục ngồi không yên, đưa Ôn Thất Bạch đến bệnh viện thú cưng kiểm tra vô số lần, kết quả thu được đều không có vấn đề gì.
Không phải vấn đề về thể chất, đó chính là vấn đề tâm lý, khi một bác sĩ tâm lý bị Tô Cảnh Dược bế Ôn Thất Bạch đặt bên cạnh, nội tâm anh sụp đổ, đùa cái gì, ngay cả con mèo này buồn cái gì cũng không biết làm thế nào để tư vấn tâm lý, huống chi làm thế nào để tư vấn tâm lý cho mèo của Tô đại thiếu gia thì cậu dạy tôi đi.
Tô Cảnh Dược xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, cũng giống như ruồi không đầu, Trương Nghiêu nói mấy ngày trước khi anh đi Ôn Thất Bạch cũng không có gì khác thường, vẫn nên ăn thì ăn nên chơi đùa thì chơi đùa, không biết chuyện gì xảy ra, sau một đêm, đột nhiên biến thành như vậy.
Tô Cảnh Dược tối hôm đó trở về, lúc hắn trở về Ôn Thất Bạch còn đang ngủ, hắn sợ Ôn Thất Bạch buổi tối sẽ lạnh, liền ôm Ôn Thất Bạch lên giường, ngây người một thời gian mới đi, không phát hiện bất kỳ tình huống khả nghi nào.
Hắn thậm chí còn dành thời gian đem giám sát chung cư nhìn một lần, vẫn không phát hiện bất kỳ dị thường nào.
Ôn Thất Bạch quay đầu nhìn bác sĩ tâm lý và Tô Cảnh Dược, lại hèo úa xoay trở về.
Bác sĩ yên lặng mở cuốn sổ nhỏ của mình ra, bắt đầu đọc từng cái một, bắn nước bọt cả buổi chiều, cuối cùng cũng đem Ôn Thất Bạch tức giận.
Cùng một lão hòa thượng niệm kinh, ở bên tai ong ong vang lên, Ôn Thất Bạch nghĩ chuyện vụn vặt cũng nghĩ không nổi nữa, xoay người tặng bác sĩ tâm lý một cái tát, ông đây đang tự hỏi cuộc đời cũng không cho ông đây bình yên.
Ánh mắt Tô Cảnh Dược sáng lên, lập tức bắt lấy bác sĩ tâm lý hỏi, "Vừa rồi anh đọc những cái nào?! "Bác sĩ tâm lý che dấu móng vuốt trên mặt, gian nan giơ ngón tay lên hướng về phía quyển sổ thứ năm trăm sáu mươi mốt.
『Giải thích tâm lý người đồng tính』
Tô Cảnh Dược:...!
Ôn Thất Bạch không biết hai người này đang nói thầm cái gì, nhưng cảm giác được sự ác ý thật sâu.
Tô Cảnh Dược sờ sờ đầu Ôn Thất Bạch, thở dài, "Không sao, em thích cái gì anh cũng có thể tiếp nhận.
"
Ôn Thất Bạch:...!
Trong ánh mắt không giải thích được của Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch từ trên bệ cửa sổ đứng lên, từng bước từng bước từng bước di chuyển vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cảm giác được ánh mắt đến từ phía sau, vẫn cảm thấy lưng lạnh.
Ôn Thất Bạch vẫn cảm thấy phương pháp nhịn đói này đặc biệt không ổn, chờ cậu ăn no rồi lại nghĩ phương pháp khác trở về.
Liên tiếp mấy ngày, Ôn Thất Bạch ngồi xổm trước TV hàng xóm xem tin tức, rốt cục một tuần sau nhìn thấy tin tức mình mất tích.
Trên màn hình xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi, mặt mày như sao, cả người đều có vẻ rất tinh thần, một thân âu phục màu đen đứng trước ống kính.(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://.wattpad.com/user/Linh0068)
"Thất Bạch là nam chính