Ôn Thất Bạch nằm sấp trên vai Tô Cảnh Dược, móng vuốt chống lên ngực Tô Cảnh Dược, sống chết không cho anh ôm.
Tay Tô Cảnh Dược theo sống lưng Ôn Thất Bạch trấn an từng chút một, lại dùng ngón tay gãi cằm Ôn Thất Bạch, động tác nhẹ nhàng, không thấy bộ dạng không biểu cảm ngày thường.
Bình thường nếu là một con mèo thì đều không thể từ chối động tác như vậy, Ôn Thất Bạch cũng vậy, híp mắt hưởng thụ mới chậm chạp nhận ra mình đang tức giận, nâng móng vuốt đẩy tay Tô Cảnh Dược ra, mỗi lần đều chơi trò này, lần này thì vô dụng.
"Anh đi làm chút đồ ăn khuya, ngoan ngoãn ở lại.
"Tối nay Tô Cảnh Dược biết không ít bí mật của Tiểu Hắc nhà anh, tâm trạng rất vui vẻ, cho dù bị Ôn Thất Bạch đẩy tay ra, cũng không có một chút tức giận, cười tủm tỉm cúi đầu hôn lên trán Ôn Thất Bạch, nhỏ giọng nhẹ nhàng mở miệng.
Ngày hôm sau tâm trạng Ôn Thất Bạch rất không tốt, mà tổng giám đốc Tô lại tâm tình không tồi, cả công ty đều có thể nhìn thấy rõ ràng, mấy trưởng phòng đều nhân lúc Tô Cảnh Dược tâm tình tốt đi báo cáo công tác, cho dù xảy ra sai sót cũng không bị Tô tổng trách cứ quá nhiều, cũng không khỏi nghĩ tới sau này Tô tổng ngày nào cũng như vậy thì thật tốt.
Ôn Thất Bạch vẻ mặt tăm tối ngồi xổm trên ghế đoàn làm phim, nhiếp ảnh gia bên cạnh chụp liên tục vài tấm, vẻ mặt say mê, ngữ phí phóng đại lẩm bẩm, "Tức giận cũng dễ thương.
"
Ôn Thất Bạch:...!
Chương Kỳ nhìn gương mặt thối của Ôn Thất Bạch, cũng đang tự hỏi rốt cuộc là ai chọc vị đại gia này, người dám chọc con mèo này dưới mí mắt Tô tổng chắc chắn là anh hùng, mà anh hùng này tám chín phần mười chính là tên họ Tô.
Lúc bắt đầu quay cảnh thứ hai, Ôn Thất Bạch điều chỉnh trạng thái của mình một chút, mới đi qua bắt đầu cảnh này.
Ánh mắt Chương Kỳ không chớp nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch, sợ ông nội này nổi giận quậy hỏng studio,anh không có biện pháp đòi bồi thường, bảo bảo khổ trong lòng mà bảo bảo không có dám nói.
"Tô tổng."Giọng nói của Trương Nghiêu từ sau lưng Chương Kỳ truyền đến, Tô Cảnh Dược không biết từ khi nào đãvào studio, đứng bên cạnh nhìn, Trương Nghiêu là người đầu tiên phát hiện ra.
Tô...!Tổng giám đốc Tô! Chương Kỳ lập tức quay đầu nhìn về phía sau, không biết vì sao, luôn có một loại cảm giác mình bị rỗng túi, có thể là Tô Cảnh Dược lưu lại cho anh bóng ma tâm lý quá lớn, khiến anh lúc nào cũng sợ hãi.
Trong tay Tô Cảnh Dược còn cầm một hộp bánh ngọt nhỏ không tên, đứng ở bên ngoài, trong mắt hàm chứa ý cười, lẳng lặng nhìn Ôn Thất Bạch.
Chương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, mới bắt đầu quay được nửa giờ, chẳng lẽ phải để Tô Cảnh Dược chờ nửa tiếng? Tuyệt đối sẽ bị gi3t chết, Tô Cảnh Dược một phút làm ra mấy trăm vạn anh cũng không bồi thường nổi.
Tô Cảnh Dược lần này đặc biệt có kiên nhẫn, ngồi bên cạnh đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa trên mặt không xuất hiện một chút không vui nào, không biết có phải là ảo giác của Chương Kỳ hay không, anh thậm chí cảm giác được Tô Cảnh Dược rất vui vẻ, ngay cả đôi mắt kia cũng vẫn hàm chứa ý cười.
Chờ quay xong, Ôn Thất Bạch lúc này mới chậm rãi đi qua, mắt cá chết nhìn Tô Cảnh Dược, chọn cái ghế cách xa Tô Cảnh Dược nhất.
"Còn tức giận à? "Khóe miệng Tô Cảnh Dược mang theo nụ cười tiến lại gần, một tay xoa đầu Ôn Thất Bạch, tay kia đặt bánh ngọt nhỏ trước mặt Ôn Thất Bạch, hạ thấp thanh âm dỗ dành, "Anh mang cho em bánh ngọt, có muốn nếm thử một chút hay không? "
Ôn Thất Bạch vốn định dùng móng vuốt đập nát hộp bánh ngọt, nhưng hộp bánh ngọt lại tỏa ra một mùi hương mê người, do dự trong chốc lát, thế là khuất phục.
Tô Cảnh tại sao lại làm bánh ngọt thơm như vậy, làm cho người ta khó có thể từ chối, nói trước một câu, ăn bánh ngọt của anh, không có nghĩa là tha thứ cho anh.
Tô Cảnh Dược thức thời mở cái hộp ra, đẩy bánh ngọt đến trước mặt Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch ôm bánh ngọt bắt đầu gặm, miệng ăn đầy kem.
Chương Kỳ dụi dụi mắt, nhất định là ảo giác đi, Tô Cảnh Dược sẽ hành động như vậy ư? Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Tô Cảnh Dược dịu dàng như vậy, quá dịu dàng.
Mèo là một giống loài thần kì, dù là loại người nào cũng bị chúng □□ (*) thành con sen.
(*) Thực sự là trong nguyên tác cũng là □□.
Chờ Ôn Thất Bạch ăn xong, Tô Cảnh Dược nhận lấy khăn ướt Trương Nghiêu đưa tới, lau sạch kem trên mặt Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch vô cùng thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của tổng giám đốc Tô, lại nâng móng vuốt lên để Tô Cảnh Dược tiếp tục lau.
Gương mặt Tô Cảnh Dược trong giới giải trí xem như không ai không biết, ấn tượng anh cho người ta vĩnh viễn là lạnh như băng, cao không thể với lên, cho dù là những đối tượng được bao dưỡng kia cũng chưa từng có được một chút dịu dàng nào của Tô Cảnh Dược.
Chương Kỳ đang quay phim, mắt quét tới Ôn Thất Bạch và Tô Cảnh Dược, trăm năm khó có được một lần mất đi biểu cảm bình thường, Chương Kỳ cảm thấy, những lời tốt đẹp cả đời này của Tô Cảnh Dược chừng đều Nhưng tuổi thọ của mèo nhiều nhất là mười mấy năm, đến lúc đó không biết Tô Cảnh Dược có khóc hay không, nghĩ đến đây, trên mặt Chương Kỳ liền hiện lên một nụ cười hèn hạ, không biết Tô Cảnh Dược khóc sẽ như thế nào, đến lúc đó nhất định phải chụp lại cho bác trai bác gái xem.
Tô Cảnh Dược giúp Ôn Thất Bạch lau móng vuốt, Ôn Thất Bạch liền nhìn lướt qua trường quay, ánh mắt nhắm đến nữ thần của mình, nữ thần đang nói chuyện với nam chính, vẻ mặt chân thành mà dịu dàng, Ôn Thất mặt cuồng si, tiếp tục nhìn chằm chằm.
"Em đang nhìn cái gì đó?" "Tô Cảnh Dược nhìn theo tầm mắt Ôn Thất Bạch, nhìn thấy một người phụ nữ, ngoại hình không phải đặc biệt đẹp, dáng người không phải đặc biệt tốt, cười cũng rất giả, anh không rõ Ôn Thất Bạch coi trọng cô ta cái gì.
Nữ thần của tôi rất tốt bụng, đến từ fan mất não Ôn Thất Bạch.
"Trương Nghiêu, cô ta là ai? " Tô Cảnh Dược không vui, anh ở chỗ này hầu hạ cả buổi, Ôn Thất Bạch không chỉ không nhìn thẳng vào mắt anh, biểu tình cũng lười liếc một cái, ngược lại tròng mắt đều dính vào người người phụ nữ kia, Tô Cảnh Dược đột nhiên có loại cảm giác đi bắt kẻ thứ ba, dám quyến rũ Tiểu Hắc nhà tôi như vậy, trách không được Tiểu Hắc nhà tôi gần đây tính tình khó chiều.
"Tô tổng, cô ấy tên là Viên Y, là minh tinh mấy năm trước mới ra mắt.
" Trương Nghiêu nhanh chóng trả