Ôn Thất Bạch nhớ rõ Tô Cảnh Dược nói muốn đi công tác một tuần, tại sao mới ba ngày đã trở về.
Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch từ trên mặt đất lên, đi về phía nhà, "Sống rất vui vẻ nha.
" Ngữ khí chua xót, thằng nhóc này không có anh cũng vui vẻ như vậy, anh vẫn luôn ra sức làm việc chăm chỉ vì muốn về nhà sớm thăm thằng nhóc này, đem công tác một tuần cưỡng ép thành ba ngày, ngay cả ngủ cũng chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ.
Ôn Thất Bạch lắc lắc đuôi, tỏ vẻ tất nhiên, tương đối thoải mái, nhất là không có người nào đó mỗi ngày ở bên tai lải nhải, càng là rất thanh tĩnh.
"Em có nghĩ về anh không?" "Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch vào phòng ngủ, đặt ở trên giường, tự mình đứng ở bên giường thay quần áo.
Ôn Thất Bạch nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa ăn cơm tối thì ngủ cái gì, hơn nữa anh ngủ còn xách theo tôi làm gì?
"Thế nào? Chủ nhân mỗi ngày ở bên ngoài kiếm cá khô cho em, chẳng lẽ em lại ngại để chủ nhân làm phiền một chút sao? Ví dụ, □□.
"Tô Cảnh Dược thay xong áo ngủ liền nhào về phía Ôn Thất Bạch, ấn Ôn Thất Bạch lên ngực, lúc này mới nặng nề khép mắt lại.
Quả nhiên, không ôm thằng nhóc này ngủ không ngon.
Ôn Thất Bạch nằm trong ngực Tô Cảnh Dược, đầu gối lên cánh tay Tô Cảnh Dược, quả nhiên buổi tối ngủ quá nhiều, hiện tại không hề buồn ngủ.
Tô Cảnh Dược ngủ rất sâu, con mèo trong ngực phảng phất như một cái lò sưởi, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên trên, muốn ôm chặt vào trong ngực.
Ôn Thất Bạch được Tô Cảnh Dược ôm trong chốc lát, nhiệt độ vừa phải, ấm áp ấm áp, mí mắt cũng dần kéo xuống.
Chờ Ôn Thất Bạch ngủ say, mí mắt Tô Cảnh Dược giật giật, ép buộc mình mở mắt tỉnh lại, mái tóc đen mềm mại rải rác trên gối đầu, hòa làm một thể với bộ lông ngắn màu đen của mèo đen.
Tô Cảnh Dược chống khuỷu tay cúi đầu nhìn Ôn Thất Bạch, mặt mày cong cong, cúi người hôn lên trán Ôn Thất Bạch, "Thật sự là một vật nhỏ vô tâm vô phế.
"Chỉ có anh nhớ thương em, em một chút cũng không nhớ thương anh.
Lúc Ôn Thất Bạch tỉnh lại trên giường chỉ còn lại một mình cậu, rèm cửa sổ kéo xuống, nhìn không ra thời gian, nằm sấp trên gối hai móng vuốt duỗi về phía trước, khom người duỗi thắt lưng, lại run rẩy lông.
"Rầm rầm..."
Ôn Thất Bạch mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn gối đầu bị móng vuốt của mình câu rách, yên lặng lật gối đầu, mặt kia cũng rách, hình như là đêm qua bị cậu cào rách.
Đây có vẻ là trước gối thứ 2 được thay trong tuần này.
Xem ra thật sự nên cắt móng, nói đến cắt móng tay Ôn Thất Bạch liền một trăm lần không muốn, sau khi cắt xong chỉ có thể dùng móng vuốt quạt hoa lan cùng Chiến Quốc, một chút uy hiếp cũng không có, huống chi còn mặt hàng Husky nhà bên, hiện tại lại có Lý Bạch cùng Đỗ Phủ, sức chiến đấu không cao căn bản không có biện pháp trấn áp bọn mó, đám ngốc nghếch kia có thể mỗi ngày khuấy đảo cuộc sống an bình của cậu.
Rối rắm năm giây, Ôn Thất Bạch một cái tát đem gối đầu gạt xuống đất, không cắt không cắt, phiền, cùng lắm thìngày mai dùng sô pha mài một cái, cái gì, mấy người nói đến bàn móng vuốt mèo, Ôn Thất Bạch tỏ vẻ mình là người, dính đến chữ mèo cậu cũng không cần, thức ăn cho mèo, cát mèo, ổ mèo vân vân, Tô Cảnh Dược mua một lần cậu ném một lần, thẳng đến khi Tô Cảnh Dược hoàn toàn buông tha mua cho cậu.
Tô Cảnh Dược mở máy tính xử lý tài liệu còn lại trong thư phòng, thấy Ôn Thất Bạch đi vào liền vỗ vỗ bàn bên cạnh mình, ý bảo Ôn Thất Bạch lại đây ngồi.
Ôn Thất Bạch nhảy lên bàn, tìm một khoảng trống chưa bị cào để mài móng vuốt, lúc này mới ngồi xổm đến bên cạnh Tô Cảnh Dược xem nội dung trên máy tính.
Kế hoạch của Tinh Hải.
Ôn Thất Bạch nhất thời đến hứng thú, lại gần nhìn, Tinh Hải là một công ty giải trí thuộc tập đoàn Tô thị, không biết có bao nhiêu nghệ sĩ đều tranh nhau muốn đi vào, đáng tiếc nghệ sĩ một năm Của Tinh Hải ký hợp đồng cũng chỉ là mấy người kia, hơn nữa phần lớn trong giới giải trí đều là người mới, lão nhân trong giới giải trí được Tinh Hải coi trọng lại càng ít, đây cũng coi như là một giấc mộng của Ôn Thất Bạch khi còn nhỏ, đáng tiếc giấc mộng bị hiện thực tàn khốc phá vỡ, Ôn Thất Bạch cũng không ôm loại hy vọng xa vời này.
"Thế nào? Em có hứng thú không? "Tô Cảnh Dược nhướng mày nhìn Ôn Thất Bạch, ôm Ôn Thất Bạch lên đùi mình,
nhéo nhéo Ôn Thất Bạch trải thành "bánh mèo", tự hỏi có phải muốn bắt đầu giảm cân cho Tiểu Hắc hay không, ngay cả con vẹt nhà đối diện cũng nói là mèo mặt lớn.
Ôn Thất Bạch căn bản không có một chút xấu hổ rình mò cơ mật, liền nằm sấp trên đùi Tô Cảnh Dược, từng chữ từng chữ nhìn Tô Cảnh Dược gõ ra kế hoạch Tinh Hải khiến cả giới giải trí sôi trào.
Vừa qua mười giờ, mí mắt trên dưới của Ôn Thất Bạch bắt đầu đánh nhau, tuy rằng rất muốn xem kế hoạch Tinh Hải mà Tô Cảnh Dược đang suy nghĩ, nhưng vẫn không ngăn được buồn ngủ tập kích.
Trên sống mũi Tô Cảnh Dược đeo một cặp kính không gọng, cúi đầu xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, đầu ngón tay bay múa trên bàn phím, từng chút từng chút hoàn thiện toàn bộ kế hoạch.
Lúc Ôn Thất Bạch tỉnh lại lần nữa, Tô Cảnh Dược còn đang đánh chữ, bàn phím phát ra tiếng "răng rắc" rất thấp, nhưng cũng nghe được rõ ràng, Ôn Thất Bạch híp mắt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên tường, ba giờ sáng.
Kỳ thật Tô Cảnh Dược cũng rất vất vả, vì về sớm đem thời gian ngủ siết chặt, trở về cũng bận rộn như vậy, Ôn Thất Bạch vươn móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay Tô Cảnh Dược, coi như an ủi.
Bàn tay Tô Cảnh Dược đang gõ bàn phím lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đây là đang đau lòng anh sao, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc này vẫn rất để ý đến mình.
Hôm nay Husky không ngậm đ ĩa, bởi vì nó vừa mới ngậm đ ĩa inox đặt ở trước mặt Ôn Thất