Chương 4
Edit: Allure
Beta: Mietta Yuan
BỐN
Lâm Khả bò dậy đi rửa mặt. Để biểu thị bất mãn với màn đánh thức vừa rồi của Khương Dật, cậu đem tất cả bọt nước trên mặt cọ vào lưng anh. Khương Dật cười cậu là quỷ ngây thơ.
Bữa sáng ăn sandwich, tổng tài Lâm cau mày muốn rút rau xà lách ra vứt đi.
Trợ lý Khương nghiêm khắc ngăn lại: Ngoan, ăn rau xà lách đi.
Tổng tài Lâm bướng bỉnh: Không, em không thích ăn rau xanh.
Trợ lý Khương: Anh không thích làm việc, hôm nay không đi làm nữa, tự em lái xe tới công ty ký hợp đồng đi thôi.
Lâm Khả túm lấy tay áo Khương Dật: Đừng mà!!!
Khương Dật: Đừng cái gì?
Lâm Khả: Đừng bắt em đi làm một mình.
Khương Dật: Vậy em có ăn rau xà lách hay không?
Lâm Khả mím môi: Ăn.
Hức! Bạn trai bắt tui ăn rau. Lâm Khả bắt đầu bổ não, hát hò thê thảm trong lòng: Rau xanh, đất vàng, một đứa trẻ hai ba tuổi, không có mẹ thật tội nghiệp aaaaa~~
Khương Dật đánh gãy ảo tưởng của cậu: Ăn cho nhanh đi.
Lâm Khả: A Dật, anh không yêu em.
Khương Dật: Nếu em lại nói lung tung anh lập tức đem em tới ban công play một chút.
Lâm Khả lập tức ngừng gây rối, rầu rĩ cúi đầu ăn sandwich, hàm răng nghiến rau xà lách ken két, quai hàm căng phồng trông rất giống một con hamster nhỏ.
Cơm nước xong đi làm, Lâm Khả ngồi ở trên ghế sau, lén nắm tóc Khương Dật. Khương Dật vội vàng lái xe, cũng không để ý tới động tác nhỏ này.
Tới công ty Lâm Khả tiếp tục phát huy kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh đế, thể hiện hình tượng tổng tài đại nhân lạnh lùng nghiêm khắc.
Vừa đến văn phòng tổng tài, cậu lập tức lộ nguyên hình, tiếp tục vẽ truyện tranh BL. Mà Khương Dật giống như con quay xử lý nghiệp vụ.
Đến giờ cơm trưa, Lâm Khả dừng vẽ, tính toán hẹn Khương Dật ăn cơm, lại biết được Khương Dật phải đi kí hợp đồng với đối tác.
Lâm Khả ăn đĩa tôm hùm xa hoa, cảm thấy trong miệng chua lòm.
Nghe nói.... Tổng giám đốc công ty đối tác, người hôm nay đến để đàm phán là một cô gái vô cùng xinh đẹp ngực to mông cong.
Lâm Khả quyết định đi nhìn lén, nếu bị phát hiện thì đành diễn một vở "ngẫu nhiên gặp được".
Trong một nhà hàng kiểu Pháp, Khương Dật đang cùng một cô gái trò chuyện, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
Lâm Khả bĩu môi, cười vui vẻ như vậy, người không biết còn tưởng rằng hai người là một đôi.
Tổng tài Lâm đơ mặt ngồi yên lặng ở một góc, trộm quan sát hai người.
Trai tài gái sắc, lại hứng thú hợp nhau. Hai người nói từ nghiệp vụ của công ty đến quản lý nhân viên, các loại thuật ngữ chuyên nghiệp khiến người ta vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng, hai người kí xong hợp đồng, bắt tay tạm biệt.
Sau đó, Lâm Khả nhìn thấy cô gái kia nháy mắt với Khương Dật.
Chớp mắt!
Lâm Khả cực kì tức giận, cầm lấy nĩa hung hăng cắn một miếng gan ngỗng cuối cùng.
Ôi ~, cơm của nhà hàng năm sao ngon thật.
Đang ăn cơm đến thỏa mãn thì Khương Dật đi tới, vỗ nhẹ bả vai Lâm Khả: Ông chủ, đi thôi.
Lâm Khả bị phát hiện cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, nhảy nhót đi theo Khương Dật lên xe.
Cửa xe đóng lại, Lâm Khả ôm lấy cổ Khương Dật, dùng đầu lưỡi liếm đôi mắt anh.
Khương Dật bất đắc dĩ: Đồ ngốc này, em đang làm gì vậy?
Lâm Khả nghiêm túc liếm xong hai con mắt trả lời: Em đang rửa mắt cho anh, phòng ngừa anh bị cái động tác chớp mắt của cô gái kia câu hồn đi mất.
Khương Dật phụt cười ra tiếng: Nói linh tinh, trong đầu em cả ngày toàn nghĩ cái gì?
Lâm Khả nghiêm trang trả lời: Nghĩ đến anh nha.
Khương Dật ôm ngực.
Xong rồi! Xong rồi! Bị người yêu manh đến sắp hộc máu rồi.