Từ lúc cô rời đi, anh cảm thấy nôn nao trong lòng, lo sợ cô sẽ gặp chuyện gì ở ngoài đường vì trời hiện tại đang mưa lại còn tối nữa. Anh cảm thấy bản thân mình thật khác thường, cơ thể anh không thể ngừng muốn bước đi tìm cô gái đó.
“Người mình yêu là Mẫn nhi, không phải là cô ta, đây chỉ là ảo giác thôi.”
Trong lúc dòng suy nghĩ đang đưa qua đầu anh thì cô ta xuất hiện ôm lấy tay anh và bày ra bộ mặt nũng nịu trong lúc trên người không mặc gì hết.
“Thần, em thấy lo quá à...nhỡ chẳng may chị giận em thì sao?”
“Em về phòng em ngủ đi, hôm nay anh không có tâm trạng” anh gạt tay cô ta ra rồi bước xuống phòng khách. Đột nhiên cánh cửa nhà bật tung...
“LỤC MINH THẦN, mày bước ra đây cho ta”
Là cha mẹ anh, ông bà nhà họ Lục.
“Cha mẹ, hai người tới đây làm gì?”
Anh hốt hoảng khi thấy họ đột nhiên xuất hiện.
“Mày đã làm gì vậy hả? Tại sao màu lại ly hôn, mày đã làm cái gì vậy hả thằng con bất hiếu này!”
“Tại sao mẹ lại bênh cô ta, cô ta không phải là người con muốn cưới nhưng tại sao mẹ lại thương cô ta như thế, không phải chút vì cô ta là tiểu thư nhà họ Lâm đúng chứ. Cô ta không phải con ruột của họ. Mẹ hiểu cho con đi!”
“Mày...mày...gọi cô ta ra đây...mẹ mày hôm nay sẽ nói cho mày biết.”
Cô ta nghe Lục phu nhân gọi tưởng là tính cho mình kết hôn với Lục Minh Thần nhưng nào ngờ không phải.
“Dạ bác gọi cháu ạ?”
“Cô tưởng ta không biết những gì cô làm sao, cô tưởng cô có thể qua mắt được tôi sao?”
“Bác...bác nói gì cháu không hiểu.”
“Mẹ!Mẹ nói cái gì vậy?”
Lục phu nhân ném một sấp hồ sơ và ảnh xuống bàn, anh nhặt lên xem trong khi cô ta dần dần bước lùi lại vì sợ run cả người. Những gì trong sấp hồ sơ đó là thứ mà anh không thể ngờ được. Tay anh dần run run, mắt anh gần như đã bị bao phút bởi một