Ánh mắt tiểu đệ tiếp khách nhìn Đường Hoan mang theo chút đồng tình.
Tính tình Hứa thiếu từ trước tới nay đều rất quỷ quyệt, lưu lại ấn tượng ở trước mắt hắn tuyệt đối không phải chuyện tốt gì!
Đường Hoan đối với loại ánh mắt "ngươi tự cầu phúc" này, vô lực thừa nhận.
MMP!
Lưu lạc đến nỗi bán mông cầu sinh thì thôi đi, kết quả lại còn là bán mông cầu sinh dưới tay thuộc hạ của boss phản diện!
Nhân sinh thật là quá mẹ nó gian nan a!
...
Hứa Bạch Diễm tới Câu lạc bộ Kim Sắc thì không phải vị quản lý nào cũng có thể tiếp đón được.
Tổng quản lý câu lạc bộ nhanh như chớp vội vàng chạy đi gặp Hứa Bạch Diễm!
Rõ ràng cũng là trung niên nam nhân có một phen tuổi, Hứa Bạch Diễm ở trước mặt hắn cũng chỉ như đứa trẻ. Tuy nhiên lúc này, hắn ở trước mặt Hứa Bạch Diễm, đại khái rắm cũng không dám thả ra một chút.
Hứa thiếu tới câu lạc bộ chỉ có hai việc, hoặc là hẹn người tới đây nói chuyện làm ăn, hoặc là tới đây tự mình tiêu khiển.
Hơn nữa phương thức tiêu khiển của hắn cũng không giống người thường.
Luôn là để cho các loại mặt hàng đến trước mặt hắn xếp thành một hàng, sau đó bản thân lười biếng ngồi trên sô pha nhìn.
Ánh nhìn của hắn sắc bén, liền giống như muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người các thanh niên tuổi trẻ kia.
Tuy nhiên nhìn tới nhìn lui một hồi, trong mắt lại tràn ngập ghét bỏ!
Thật giống như đang nhìn một đám rác rưởi làm ô uế đôi mắt của mình!
(bệnh thần kinh lại phát tác rồi :v)
"Cũng chỉ có từng này mặt hàng?"
Hứa Bạch Diễm cau mày, ánh mắt hơi giương lên, không kiên nhẫn nhìn tổng quản lý câu lạc bộ.
Tổng quản lý lúng túng xoa xoa mồ hôi trên chán, "Gần đây... Gần đây, người mới chất lượng không tốt..."
Phì!
Kỳ thực người mới của câu lạc bộ, chất lượng một đám so với một đám càng tốt.
Nhưng là Hứa thiếu ngài lão nhân gia trước giờ đều chưa nhìn trúng ai, không phải người mới chất lượng không tốt, mà căn bản là không biết Hứa thiếu ngài muốn nhìn tới loại người nào thôi!
Tổng quản lý trong lòng quả thật khóc không ra nước mắt.
Thật ra người khác sao có thể biết được trong lòng Hứa Bạch Diễm muốn nhìn thấy cái gì. Hắn muốn nhìn thấy chính là thiếu niên năm đó trong lúc hắn vạn phần gian nan đối với hắn ra tay cứu giúp!
Thiếu niên ăn mặc một thân trang phục màu trắng, ngược ánh mắt trời mà đi tới nơi hắn, ngũ quan rắn rỏi tuấn lãng phảng phất bao phủ một tầng thánh quang.
Đó là thiếu niên Ngu Uyên!
Đại khái dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, mà hắn khi ấy còn rất nhỏ, cũng chỉ năm sáu tuổi.
Tuy nhiên lại đem bộ dáng thiếu