Đường Hoan cuộn tròn trên mặt đất, vẫn luôn không ngừng run rẩy.
Nhìn qua chật vật bất kham, không khống chế được chính mình.
Môi đã biến sắc đến xanh tím, từng giọt mồ hồi trên trán cũng đã biến thành từng hạt lớn như viên đậu!
Ánh mắt sung huyết, một mảnh trống rỗng mờ mịt, giống như dã thú đã mất đi lý trí!
Căng không nổi nữa!
Hắn đã hoàn toàn căng không nổi nữa!
Đau!
Loại đau đớn bị con kiến từng chút từng chút một đem máu thịt gặm sạch sẽ vẫn luôn đang kêu gào mãnh liệt!
Đường Hoan thất tha thất thểu từ trên mặt đất bò dậy, tóc tai tán loạn, tựa như chó điên.
Bổ nhào tới đầu giường, mở ra tủ đầu giường, run rẩy sờ soạng đem bao nhỏ bằng nhựa chính mình giấu ở trong ngăn tủ lấy ra.
Rác rưởi hệ thống làm người đứng xem, quả thực xem đến kinh hồn táng đảm!
Nó cuối cùng cũng biết ký chủ ngu ngốc trong khoảng thời gian này vẫn luôn nịnh nọt chân chó như vậy là vì cái gì!
Vì tiền!
Hắn từ sớm đã chuẩn bị tốt cho thời điểm chất nghiện phát tác, cũng chuẩn bị tốt việc bản thân sẽ không chịu qua nổi đợt phát tác này, cho nên từ khi bắt đầu đã cố gắng chạy tiền!
Đường Hoan trước nay chưa từng tiếp xúc với loại đồ vật này, chỉ biết người đứng đắn nghe đến đều sẽ biến sắc.
Hơn nữa hắn cũng tưởng tượng được chỗ đáng sợ của loại đồ vật này!
Có người vì lấy được tiền đi mua nó, không tiếc cha con phản bội, không tiếc vứt bỏ nhân cách, không tiếc từ bỏ nguyên tắc của bản thân.
Ngay cả Bạch Thừa Hoan...
Một người từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, đều không thể khi cùng đường không bán đứng bản thân!
Đường Hoan không biết bản thân có thể chống cự được bao lâu?
Cũng rất sợ hãi, nếu vạn nhất hắn căng không nổi...
Vì tiền, hắn có thể làm ra chút việc gì đó!
Cho nên hắn tình nguyện ngay từ khi bắt đầu liền bày ra dáng vẻ nịnh nọt chân chó, lấy lòng khoe mẽ nỗ lực công tác, kiếm được càng nhiều tiền.
Tuy rằng khó coi ở trong mắt người khác.
Nhưng hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình mà chân chó, có sao không?
"... Ngươi có muốn căng thêm một chút không?"
Rác rưởi hệ thống nhìn hắn đã căng đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nôn mửa không ngừng, chỉ cảm thấy có chút đau lòng.
Cũng đã chống đến mức này, nếu lại bỏ dở giữa chừng...
Xem ra sau này có thể sẽ phải ăn càng nhiều đau khổ!
"Căng không nổi nữa... Ta