Rõ ràng Phó Thắng Nam đã
nói rằng anh rất ít khi liên lạc với
Lâm Hạnh Nguyên, nhưng tôi chỉ
cần nghe một tiếng gió, tôi cũng
cảm thấy không chịu nổi, ngực có
cảm giác như có ngàn con kiến
đang bò vậy, bị cắt xé vô cùng khó chịu.
“Là bời vì Phó Thắng Nam
sao?” Vũ Linh thờ dài lên tiếng:
“Xuân Hinh, khi có thai phụ nữ sao
dễ rơi vào trạng thái dễ kích động,
có lẽ do cậu suy nghĩ nhiều thôi.”
Ngừng một chút, Vũ Linh lại
nói tiếp: “Nếu không thì tớ liên lạc
với John một chút, để anh ấy về
nước kiểm tra cho cậu nhé, có lẽ
anh ấy sẽ có thể giúp được cậu.”
Tôi ừ một tiếng, thấy cửa
phòng ngủ bị mờở ra, là Phó Thắng
Nam.
Cô nói vào điện thoại: “Cậu ở
đó phải chăm sóc tốt cho bản thân
mình nhé.”
“Được.” Cô ấy trả lời, sau đó
nói tiếp: “Chuyện tớ ở bên này, cậu
đừng nói với Trịnh Tuấn Anh nhé.”
Phó Thắng Nam đi tới bên
người tôi, trong tay anh đang cầm
một đĩa mơ.
Tôi trả lời một tiếng sau đó
cúp điện thoại.
Thấy tôi cúp điện thoại, anh
ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm một
quả mưa đưa đến miệng tôi, âm
thanh nhàn nhạt: “Ăn thử một chút xem.
Tôi lắc đầu, thật sự không nói
muốn ăn.
Thấy tôi có vẻ không thích,
anh cũng không nói nhiều, yên
lặng ngồi bên cạnh tôi, ngồi được
một lúc, anh bắt đầu cảm lấy
những tập tài liệu trong thư phòng
tới, bắt đầu xem.
Tôi không có chuyện gì, nhanh
chóng đi tìm một quyền sách, ngồi
bên cạnh anh đọc.
Vũ Linh luôn làm việc rất
nhanh nhẹn, lúc John gọi điện
thoại tới, tôi đọc hơi buồn ngủ một
chút, nhưng khi nhận được cú điện
thoại của anh ta thì tỉnh táo lại chút ít.
Phó Thắng Nam vốn đang
xem tài liệu, nghe thấy tiếng
chuông thì ngước mắt lên nhìn tôi
một cái, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu.
Tôi nghe điện thoại, đứng dậy
đi ra sân thượng.
“John.”
“Chết tiệt. Người phụ nữ này,
nếu Vũ Linh không chủ động liên
lạc cho tôi thì tôi cũng cho là cô đã
chết rồi đấy.” Tính tình này của
John vẫn không thay đổi, một
người đàn ông vừa nói nhiều vừa
nói to.
Bỏ qua lời nói của anh ta, tôi
mờ miệng nói thẳng: “Anh còn ở
nước ngoài à?”
John là bạn học chung thời
đại học với tôi, sau khi tốt nghiệp,
anh ta ra nước ngoài du học khoa
tâm lý, tôi là một người có tính cách
vô cùng lãnh đạm, tốt nghiệp đại
học, sau khi gả cho Phó Thắng
Nam, thì ít liên lạc với những người
khác.
Anh ta có chút làm nhảm: “Ừ,
cô đang ð đâu? Hay là vẫn ở thành
phố Giang Ninh? À đúng rồi, cơ thể
cô thế nào?”
Tôi cau mày, theo bản năng
muốn né tránh, lên tiếng: “Khá tốt,
khi nào anh sẽ về nước?”
“Một thời gian ngắn nữa.”
Chắc hẳn anh ta đang uống nước,
cách một chút lại nói: “Nếu cô có
thời gian thì tới nước Mỹ một
chuyến đi, Vũ Linh đã nói với tôi về
tình hình của cô, chắc cô đang có
triệu chứng của bệnh trầm cảm.
Giống như cách triệu chứng trước
đây, cô tới nước Mỹ đi, chúng ta sẽ
trao đổi kĩ hơn.”
Lòng cô có hơi đau nhói, tôi
bóp nhẹ một cái, nói: “Được.”
“Thẩm Xuân Hinh, cô đừng
coi thường, bệnh này có thể làm
chết người đấy.”
Biết anh ta có ý tốt, tôi gật
đầu: “Được tôi biết rồi.”
Nhìn thấy Phó Thắng Nam đã
buông tập tài liệu trong tay xuống,
tôi nhanh chóng kết thúc đề tài:
“Thời gian không còn sớm nữa,
anh ngủ ngon.”
“Mẹ kiếp, ð bên tôi bây giờ
đang là buổi sáng, ngủ ngon cái rắm.
Không thấy anh ta nói gì nữa,
tôi nhanh chóng cúp điện thoại.
Phó Thắng Nam di về phía tôi,
tôi cất điện thoại đi, lạnh lùng nhìn
anh: “Làm xong công việc rồi sao?”
Anh gật đầu, cánh tay dài của
anh duỗi một cái, kéo tôi vào trong
lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi
một cái, âm thanh trầm thấp:
“Muốn đến thủ đô một chút không?”
“Thủ đô sao?” Tôi ngần người,
không khỏi tò mò: “Bên đó có
chuyện gì sao?”
Anh kéo tôi ngồi xuống mép
giường, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên
bụng tôi, lên tiếng: “Tôi dự định sẽ
chuyền công ty của tập đoàn Phó
Thiên tới thủ đô.”
Thủ đô là trung tâm của cả
nước, cho dù là về kinh tế hay trình
độ văn hóa đều cao cấp, nếu tập
đoàn Phó Thiên muốn phát triển
thì thủ đô sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng dù sao thì đây là
chuyện di chuyển, nó khiến tôi
không khỏi cau mày: “Tập đoàn
Phó Thiên ð thành phố Giang Ninh
vẫn khá tốt, ð đây cũng đã có
nhiều chỗ đứng nhiều năm như
thế, bây giờ lại đột nhiên chuyền
đến thủ đô, tôi chỉ sợ rằng như thế
sẽ khó phát triển.”
Anh đặt cằm mình xuống bả
vai tôi, khẽ gật đầu: “Ừ nhưng tập
đoàn Phó Thiên đã thành lập một
công ty ở thủ đô trước đó rồi,
không khó lắm đâu.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Ngồi một lúc lâu khiến tôi có
chút mệt mỏi, quyết định dựa vào
người anh ngủ.
Tôi nghỉ ngơi trong biệt thự hai
ngày, tôi cũng không đợi thêm
được nữa, quyết định ra ngoài một chút.
Ở thành phố Giang Ninh này,
ngoại trừ Vũ Linh ra thì tôi cũng
không còn người bạn nào