Đã lâu không đến công ty, lúc
ở trong thang máy, tôi gặp được
mấy người quen nên chào hỏi vài
câu.
Lúc thang máy mở ra, tôi thấy
Lâm Diên đang mặc một bộ váy
dài với mái tóc xõa ngang vai đầy
cuốn hút, người trẻ tuổi là thế, dù
họ có mặc trang phục nào đi nữa
thì cũng đều xinh đẹp.
Trông có vẻ cô ấy đang chuẩn
bị đi đưa tài liệu, nhìn thấy tôi, cô
ấy lễ phép cười nhẹ: “Chào cô
Thẩm, cô đến gặp tổng giám đốc
Phó sao?”
Tôi gật đầu: “Thời tiết nóng
quá, tôi mang ít trái cây đến.”
Cô ấy vội vã chạy vào thang
máy mà không nói gì thêm. Phụ
trách bộ phận tài vụ Lâm Gia Hân
đứng cạnh tôi lên tiếng: “Bà chủ
Phó không cảm thấy một cô gái
như vậy đi theo chồng mình rất
đáng sợ hay sao?”
Lâm Gia Hân đã hơn bốn
mươi, cũng được xem là bậc trí
thức cấp cao ở tập đoàn Phó
Thiên, tiền lương hàng năm cao
ngất ngường, bồi dưỡng cũng tốt,
nghe nói chồng cô ấy còn mờ công
ty, tính ra cô ấy cũng là một phú bà
rồi.
Tôi bật cười nhìn cánh cửa
thang máy đang khép lại, bình thản
nói: “Có gì đáng sợ đâu, cô ấy mới
hơn hai mươi tuổi, tương lai rộng
mờ, cả gia đình và tướng mạo đều
tốt. Cô ấy sẽ không hủy hoại tương
lai của mình vì một người đàn ông
đã kết hôn đâu.”
Lâm Gia Hân khinh bỉ đáp:
“Loại phụ nữ không ham tiền thì
mới đáng sợ đấy, tham tiền thì còn
có thể dùng tiền để đuổi đi, chứ
chẳng thiết tha gì mới khó giải
quyết đấy.”
Ai cũng có thể nhận ra sự ái
mộ của Lâm Diên dành cho Phó
Thắng Nam. Phó Thắng Nam là
một người xuất chúng, có người
hâm mộ anh cũng là chuyện bình
thường, tôi không thể quản lý
chuyện đó được.
Tôi không nhiều lời với Lâm
Gia Hân nữa, chỉ cười nhẹ nói:
“Không quấy rầy cô làm việc nữa.”
Phó Thắng Nam đang họp,
trên tầng cao nhất chẳng có ai, tôi
đi thằng đến phòng làm việc của
Trịnh Tuấn Anh, từ trước đến nay,
anh ta vẫn rất tự do ở công ty.
Tôi gõ cửa mấy lần mà không
thấy có động tĩnh, cứ tường anh ta
không ở đó.
Chẳng ngờ, lúc tôi chuẩn bị rời
đi thì cửa lại mở ra.
Nhìn dáng vẻ tiểu tụy, chán
chường của anh ta cùng chiếc áo
sơ mi trắng tỉnh đã ngả vàng và
phần cằm lún phún râu, tôi không
khỏi bất ngờ, đi ngang qua anh ta
vào trong phòng làm việc.
Nhìn đống giấy tờ rơi đầy đất,
tôi cất tiếng hỏi: “Anh bị đả kích gì
à? Sao lại khiến bản thân trở nên
tiều tụy thế, đến cả phòng làm việc
cũng thành ra thế này?”
Anh ta là bác sĩ, lại có bệnh ưa
sạch sẽ dạng nhẹ.
“Nghiên cứu vài thứ thôi”
Đáp lại tôi xong, anh ta trở về chỗ
ngồi, bắt đầu cặm cụi làm thí
nghiệm.
Tôi không hiểu lắm về nghiên
cứu của anh ta, đặt trái cây đã rửa
sạch ra trước mặt rồi nói: “Đây là
“
trái cây mà Vũ Linh gửi qua đường
bưu điện, hay là anh ăn chút gì đi
rồi hãng nghiên cứu tiếp?”
Anh ta có phần ngạc nhiên,
ánh mắt rơi xuống đống trái cây.
Anh cau mày nhìn tôi: “Sao đột
nhiên cô ấy lại rời khỏi thành phố
Giang Ninh?”
Nhìn anh ta như vậy, tôi cũng
chợt hiểu ra, bèn đáp lại anh ta:
“Có phải anh với Vũ Linh đã xảy ra
chuyện gì đó rồi đúng không?”
“Không có!” Anh ta đáp lại tôi
hai chữ rồi bỏ mấy quả mơ vào
trái cây mà Vũ Linh gửi qua đường ˆ
bưu điện, hay là anh ăn chút gì đi
rồi hãng nghiên cứu tiếp?”
Anh ta có phần ngạc nhiên,
ánh mắt rơi xuống đống trái cây.
Anh cau mày nhìn tôi: “Sao đột
nhiên cô ấy lại rời khỏi thành phố
Giang Ninh?”
Nhìn anh ta như vậy, tôi cũng
chợt hiểu ra, bèn đáp lại anh ta:
“Có phải anh với Vũ Linh đã xảy ra
chuyện gì đó rồi đúng không?”
“Không có!” Anh ta đáp lại tôi
hai chữ rồi bỏ mấy quả mơ vào
miệng, sau đó tiếp tục cúi đầu làm
nghiên cứu.
Có lẽ Lý Vũ Linh còn chưa nói
chuyện mang thai với anh ta.
Đắn đo một hồi, tôi mờ miệng
nói: “Bác sĩ Trịnh…”
Tôi vừa định lên tiếng, anh ta
đã ngẩng đầu nhìn tôi, mắt nhìn
xuống bụng tôi rồi nói: “Gần đây,
cô thấy sao rồi?”
Biết anh ta đang hỏi chuyện
cái thai, tôi gật đầu: “Khỏe lắm!”
“Ù!” Anh ta lấy ít thuốc từ
trong ngăn kéo đưa cho tôi: “Mỗi
ngày uống một lần, ăn uống hợp lý,
ăn ít, ăn nhiều bữa.”
Sau đó, anh ta tỏ vẻ không
muốn nhiều lời nữa, tiếp tục cúi
đầu làm thí nghiệm tiếp. Thấy vậy,
tôi cũng không biết nên hỏi về
chuyện của anh ta với Lý Vũ Linh
như thế nào.
Cuối cùng đành từ bỏ!
Bởi vì không tìm được chủ đề
để nói nên tôi cũng không nán lại
thêm nữa. Tôi rời khỏi phòng làm
việc của anh ta, đi sang phòng làm
việc của Phó Thắng Nam.
Anh đang bận rộn lắm, Lâm
Diên thì rót cà phê, đặt xuống bên
tay anh, sau đó cô ấy thu xếp lại
đống giấy vụn bên cạnh đem bỏ
vào thùng rác.
Một hình ảnh vô cùng hài hòa!
Kiều phụ nữ chẳng thiết tha gì
mới là người đáng sợ!
Đột nhiên nghĩ đến câu này,
tôi hơi nhăn trán, nhưng Lâm Hạnh
Nguyên và Lâm Diên lại là hai kiều
phụ nữ khác nhau.
Nếu có một ngày Lâm Diên
làm cho Phó Thắng Nam rung
động…
Nghĩ ngợi nhiều khiến đầu tôi
cũng có phần đau nhức. Tôi xoa
bóp đầu mày, tiến vào phòng làm
việc, đi thằng đến cạnh Phó Thắng
Nam.
Nhìn thấy tôi, Lâm Diên cười
nhẹ rồi bỏ ra ngoài.
Phó Thắng Nam đặt việc đang
làm dð xuống, kéo