Người con trai như thế này đúng là cực phẩm
nhân gian.
“Thẩm Xuân Hinh” Có tiếng gọi ở bên tai, cả
người tôi như cứng lại, tiếp tục tiến vê phía phòng
khách.
Phó Bảo Hân nở nụ cười: “Cháu đang có bầu,
bụng cũng khá lớn rồi, đi đường phải cẩn thận
chút”
Tôi gật đầu, tôi có cảm giác có ai đó ở đằng
sau đang nhìn tôi, tôi bất giác quay đầu nhìn lại.
Cố Diệc Hàn nhìn tôi với đôi lông mày sắc
bén, bốn mắt chạm nhau, tôi bỗng rùng mình, tôi
theo bản năng nở một nụ cười, nhẹ gật đầu biểu
thị lời chào hỏi với anh ta.
Cố Diệc Hàn nhếch lông mày, ngoài ra không
có bất cứ hành động dư thừa khác, cúi đầu tiếp
tục đọc sách.
Phòng khách của Nhà họ Cố rất sang trọng,
hào nhoáng, dưới cầu thang có đặt một chiếc đàn
Piano rất đắt tiên, chiếc đàn này được bảo dưỡng
rất tốt.
Phó Bảo Hân phân phó người đi chuẩn bị đồ
ăn, rồi ra chào hỏi tôi và Phó Thắng Nam, chúng
tôi ngồi tại sảnh tiếp khách, đôi mắt bà toát lên vẻ
ấm áp, dịu dàng nói: “Chú Cố của cháu đang ở
công ty rồi, một lúc nữa chú ấy sẽ trở về”
Nói xong, bà ấy nhìn sang phía tôi cười nói:
“Cháu mang thai cũng được bảy tháng rồi nhỉ, đã
biết ngày dự sinh chưa?”
Tôi cười cười nhìn sang phía Phó Thắng Nam
nói: “Anh ấy đã chuẩn bị xong hết rồi ạ?”
Phó Bảo Hân gật đầu, trên mặt hiện lên ý
cười, nụ cười làm người đối diện cảm thấy ấm áp.
Nói chuyện phiếm một hồi, Phó Bảo Hân đưa
chúng tôi ra sân ngồi uống trà, cô cháu gặp nhau
nhưng Phó Thắng Nam khá kiệm lời, chủ yếu là
Phó Bảo Hân hỏi chuyện.
Bà ấy hỏi chuyện của nhà họ Phó những năm
gần đây, hỏi vê Phó Thắng Nam, hỏi về công ty,
hỏi về những người có liên quan đến anh, nhưng
chỉ không hỏi về cha Phó.
Phó Thắng Nam rất điềm tĩnh trả lời từng câu
hỏi của bà, tôi thấy mắt Phó Bảo Hân đang hồng
lên, rưng rưng nước mắt, tôi hơi đứng dậy nói: “Cô
với anh ở đây nói chuyện nhé, cháu ngồi lâu nên
eo có chút không được thoải mái, cháu ra ngoài
đi dạo chút”
Phó Bảo Hân đứng dậy sắp xếp: “Ở nhà cô có
bác sĩ, hay là để cô bảo người mời ông ấy tới
khám cho cháu nhé?”
Tôi vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu
cô, cháu ra ngoài vận động một chút là được rồi,
mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi”
Phó Thắng Nam nhìn về phía tôi nói: “Em đi đi,
chú ý an toàn nhé.”
Thấy vậy, Phó Bảo Hân cười nhẹ, cảm kích
nhìn tôi, chuyện nhà họ Phó nếu như Phó Thắng
Nam không chủ động nói thì tôi cũng không tiện
hỏi. Phó Bảo Hân là một người phụ nữ tao nhã
thanh lịch, chắc chắn sẽ không muốn bị người
khác nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình.
Vườn hoa nhà họ Cố rất rộng lớn, tôi đi ven
theo những viên đá cuội một hồi rồi tìm một nơi
râm mát để ngồi, nhàn nhã ngắm nhìn phong
cảnh của khoảng sân này.
Cố Diệc Hàn xuất hiện đã làm ảnh hưởng đến
bầu không khí an tĩnh này rồi.
Người đàn ông này dáng vẻ cao gầy, khi đứng
trước mặt tôi, có chút toát ra vẻ cao cao tại
thượng.
Tôi đứng dậy, lịch sự nở nụ cười nói: “Chào
anh”
Anh ta nhướng lông mày, trong tay vẫn đang
cầm cuốn sách lúc nãy, ánh mắt dừng lại trên
bụng tôi nói: “Đứa bé này là con của nhà họ Phó
sao?”
Cậu nói này có chút bất ngờ, tôi mãi mới kịp
phản ứng, đây là hỏi về đứa con trong bụng tôi, tôi
gật đầu nói: “ Đúng. Tôi tên là Thẩm Xuân Hinh,
chào anh”
Anh ta gật đầu, cũng không nói gì thêm,
nhưng sự thù địch vẫn hiện lên trong ánh mắt.
Ánh mắt của anh ta khiến tôi hồ nghi vì tôi và
anh ta không quen không biết, tại sao anh ta lại
có địch ý với tôi?
Cũng may mà anh ta chỉ qua chào hỏi rồi đi
luôn.
Lúc bắt đầu ăn trưa là 2 giờ chiều rồi.
Trên bàn ăn, Phó Bảo Hân giới thiệu mọi
người với nhau, tổng cộng có 5 người, Phó Thắng
Nam, Phó Bảo Hân và tôi, ngoài ra con có hai
người khác, một người là Cố Diệc Hàn, một người
là Cố Vân Dương.
Cố Vân Dương nhìn dáng vẻ thì khoảng hơn
50 tuổi, người đàn ông này đã lăn lộn trong giới tài
chính lâu năm, không ngờ đối với người khác lại
tốt bụng và dịu dàng đến vậy.
Phó Bảo Hân và Cố Vân Dương, một người
đàn ông đã có tuổi, một người phụ nữ duyên dáng
yêu liều chưa đến 35 tuổi, khó tránh khỏi khiến
người ta hồ nghi, bàn tán.
Trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu, sự xuất hiện
của một người tên là Trân Bảo Lan đã giải đáp
mối nghi hoặc trong lòng tôi.
Một bữa ăn vốn dĩ đang yên tĩnh, hài hòa thì
một người phụ nữ trung niên xuất hiện, tê tâm kiệt
phế đánh lên người Cố Vân Dương, bà ta lệ vương
đây mặt, giọng nói nghẹn ngào nói: “Cố Vân
Dương, anh nuôi tiểu tam, nuông chiều tiểu tam
tôi đều có thể bỏ qua, đều có thể thuận theo ý
anh, nhưng tại sao anh lại muốn đem quyền thừa
kế tài sản của công ty sang tên cho con đàn bà
kia? Con trai anh thì sao? Nó là con trai của chúng
ta cơ mà, chẳng lẽ anh muốn nó bị mọi người
cười chê sao?”
Người phụ nữ ánh mắt hung dữ nhìn sang
Phó Bảo Hân nói: “Phó Bảo Hân, cô cao tay lắm,
Trần Bảo Lan tôi đúng là không phải đối thủ của
cô, cũng không thể thắng được cô, mười năm rồi.
Cô phá tan hạnh phúc gia đình tôi, tại sao còn
muốn phá hoại tương lai của con trai tôi?”
Phó Bảo Hân có chút kinh