Cố Diệc Hàn gật đầu, sắc mặt có chút không
tốt thế nhưng tôi lại không chú ý đến.
Sau khi cùng anh ta đi ra khỏi khu nhà, chúng
tôi dạo một vòng quanh siêu thị, những thứ cần
mua đều là chút củi gạo dầu muối. Anh ta quay
sang nhìn tôi, gương mặt tràn đầy kinh ngạc: “Em
biết nấu cơm sao?”
Bị người khác hỏi như vậy quả thật rất lúng
túng, tôi không khỏi hơi tức giận nói: “Anh quá
xem thường người khác rồi đấy, tại sao tôi không
biết nấu cơm chứ?”
Chọn tới lui mấy loại gia vị, tôi khoác lác nói:
“Anh cứ chờ đi, buổi tối tôi sẽ thể hiện tài năng
cho anh xem”
Anh ta bật cười, giơ tay lên xoa đầu tôi rồi nói:
“Được, anh sẽ chờ”
Tôi ngửa đầu cười yếu ớt, ánh mắt rơi vào kệ
hàng sau lưng anh ta, sau đó mở miệng nói: “Cố
Diệc Hàn, anh giúp tôi lấy túi gia vị đó đi, tôi với
không tới”
Anh ta không đáp lại, ánh mắt chỉ nhìn chằm
chằm vào phía sau lưng tôi. Tôi hơi ngẩn người,
dường như cảm giác được đang có một ánh mắt
nhìn vào mình chăm chú.
Theo bản năng, tôi quay đầu nhìn lại thì bị Cố
Diệc Hàn kéo vào trong ngực, anh ta đè đầu tôi
vào ngực mình rồi trâm giọng nói: “Thời gian
không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi”
Tôi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã có
chuyện gì xảy ra thì cố tay đã bị người khác dùng
lực kéo lại, sau đó kéo ra khỏi ngực Cố Diệc Hàn.
Còn chưa tỉnh hồn thì đập vào mắt tôi chính là
đôi mắt tràn ngập cảm xúc của Phó Thắng Nam,
có sâu lắng, có căng thẳng, cũng có mừng rỡ.
Tóm lại trong mắt anh có quá nhiều tâm tư khiến
đầu óc tôi “ong ong” hẳn lên, cả người cứ đờ ra
như bị sét đánh trúng.
Trong lúc nhất thời tôi không biết phải làm
sao, trong ngực bắt đầu tràn ra cảm giác đau đớn
và sợ hãi.
Tôi cảm thấy hai bàn tay mình đang không
ngừng run rẩy, nhưng ngay sau đó tôi lập tức dời
mắt đi không nhìn anh nữa, trái tim đau đến mức
nghẹt thở.
Tôi còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với anh,
còn chưa chuẩn bị tốt để nói chuyện đứa bé với
anh.
“Chị Xuân Hinh, tại sao chị lại… Đột nhiên bên
cạnh truyền đến giọng nói yêu kiều của một cô
gái, giống như tiếng sét đánh bên tai tôi vậy.
Tôi ngước mắt nhìn lại thì thấy bụng của Mục
Hạnh Nguyên đã hơi gồ lên, cô ta đang đứng đẩy
xe mua đồ ở bên cạnh, bên trong xe chứa rất
nhiều đồ dùng em bé.
Mục Hạnh Nguyên, Lâm Uyên, tâm trạng của
tôi bỗng chốc hơi sụp đổ. Ánh mắt ửng đỏ nhìn về
phía Mục Hạnh Nguyên, trong nháy mắt không
khống chế được tâm trạng của mình, chợt hất tay
Phó Thắng Nam ra.
Tôi điên cuồng nhào về phía Mục Hạnh
Nguyên, có lẽ ai cũng không ngờ tôi sẽ làm như
vậy.
Mục Hạnh Nguyên cả kinh trực tiếp lui về sau,
tôi không cho cô ta thời gian để phản ứng lại,
nhanh tay nắm lấy tóc cô ta rồi điên cuồng nói:
“Mục Hạnh Nguyên, giết người thì đền mạng, cô
và Lâm Uyên không ai có thể chạy thoát được
đâu”
“A… đồ điên! Thẩm Xuân Hinh, chị điên à?
Anh Thắng Nam, cứu em với!” Mục Hạnh Nguyên
bị dọa, vô cùng sợ hãi cầu cứu, trong lúc nhất thời
cả đám loạn hết lên.
Đột nhiên tôi bị một sức mạnh ôm lấy, giam
thật chặt tôi vào trong ngực mình, bên tai truyên
đến giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Thẩm Xuân
Hinh, là tôi. Tôi là Phó Thắng Nam, là chồng của
em mà”
Ngay lập tức, cả người tôi đều như mất hết
sức lực, ánh mắt đỏ bừng lên, dùng chút sức lực
còn sót lại để giấy giụa ra khỏi ngực anh.
Cố Diệc Hàn tiến lên đỡ lấy tôi, tôi nắm lấy tay
anh ta thật chặt rồi khàn giọng đau khổ nói: “Cố
Diệc Hàn, đưa tôi đi đi.”
Thật sự tôi không thể ở lại chỗ này một giây
phút nào nữa, tôi sợ tôi sẽ không thể khống chế
được bản thân mình, sẽ liều mạng với Mục Hạnh
Nguyên.
Tôi càng sợ Phó Thắng Nam sẽ che chở cho
cô ta, sợ phải nhìn thấy những hành động thân
mật giữa hai người họ.
“Được, chúng ta về nhà thôi” Cố Diệc Hàn mở
miệng, ôm ngang tôi lên rồi đi ra bên ngoài siêu
thị.
Người xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào
chúng tôi không ngừng, Phó Thắng Nam đi theo
ra ngoài chặn đường Cố Diệc Hàn lại, giọng nói
anh trầm thấp lạnh lùng, âm u đến đáng sợ:
“Buông cô ấy xuống”
Cố Diệc Hàn cười nhạt, gương mặt tối sầm
xuống: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ đi với anh sao?”
Ánh mắt Phó Thắng Nam nhìn về phía tôi, anh
khẽ nheo mắt