Anh dừng một chút lại nói to hơn: “Cách lý giải
của cô về tình cảm không giống chúng cháu. Cô
chỉ là một người ngoài, làm sao biết rõ cháu và
Thẩm Xuân Hinh có bao nhiêu tình cảm?”
Một tiếng người ngoài cho thấy anh không
xem Phó Bảo Hân như người thân, sắc mặt Phó
Bảo Hân rất kém.
Bà ấy còn định mở miệng tranh cãi nhưng
Phó Thắng Nam đã nói tiếp: “Sau này cô không
cần xen vào chuyện của chúng cháu. Cô đã là
dâu họ Cố, nếu cô mãi vẫn không nỡ xa nhà họ
Phó thì cháu thấy sau này chúng ta không cần
liên lạc.”
Câu này quá ác. Dù sao cũng là người thân,
sao có thể cắt đứt bằng một câu không liên lạc
chứ?
Phó Thắng Nam cúp điện thoại, Phó Bảo Hân
nhìn tôi, mặt bà ấy trắng bệch khó chịu: “Thẩm
Xuân Hinh! Cháu gài bẫy tôi ư?”
Tôi nhún vai buồn cười: “Không có! Cháu chỉ
muốn xác nhận xem cô tự làm quyết định để
cháu và Phó Thắng Nam ly hôn hay anh ấy cũng
đồng ý chuyện này nên cháu gọi cho anh ấy thôi”
Tôi ngừng giây lát lại cười nhẹ: “Bây giờ xem
ra đây là ý kiến riêng của cô. Vậy cháu cũng
không cần cãi nhau với Phó Thắng Nam. Quan hệ
vợ chồng cháu cũng không xấu hơn rồi.”
Ừ! Ý là Phó Bảo Hân như người xấu phá hư
hôn nhân của chúng tôi. Phó Bảo Hân thông minh
nên không thể nào nghe không hiểu.
“Thẩm Xuân Hinh!” Bà ấy cao giọng: “Cô có
thể không xen vào hôn nhân của cháu và Phó
Thắng Nam nhưng đứa bé trong bụng Mạc Hạnh
Nguyên là của nhà họ Phó. Cô sẽ không để nó ra
đời không rõ ràng.”
Tôi gật đầu đồng ý, cũng không cảm thấy lời
bà ấy có gì sai: “Ý tưởng của Tổng giám đốc Phó
rất tốt nhưng cháu khuyên cô trước hết nên tìm
hiểu xem đứa bé trong bụng Mạc Hạnh Nguyên
có phải con của Phó Thắng Nam hay không rồi
quyết định. Đừng để cuối cùng bắt Phó Thắng
Nam làm cha hời miễn phí mà không hay biết.”
Cũng muộn rồi, lát nữa tôi còn phải đi ăn chút
gì. Tôi lấy túi xách rồi cười nói: “ÀI Còn một việc
nữa, chắc Tổng giám đốc Phó không biết tại sao
con của cháu lại chết khi sinh. Cô nên hỏi Lâm
Uyên, cũng có thể hỏi thăm Mạc Hạnh Nguyên.
Khi phân biệt đúng sai, Tổng giám đốc Phó đừng
nên sử dụng đôi mắt, trái tim và cái đầu có ích
hơn mắt thường nhiều.”
Tôi nói xong cầm lấy túi xách rời khỏi quán cafe.
Đúng là… Buổi trưa bảo người ta ra ngoài mà
không đi ăn cơm lại đi uống cafe, ai tự dưng
không ăn cơm mà uống cafe?
Ở lầu một của tòa nhà mua sắm có một quán
sushi mới mở gọi là “Sushi không ngon”, tôi buồn
cười khi thấy cái tên này.
Chắc chắn ông chủ nơi này là một người trẻ
tuổi hơn nữa không thiếu tiền, nếu không cứ công
khai tự đập vào nhãn hiệu của bản thân như vậy
không sợ tiên của mình trôi theo dòng nước à?
Tôi tò mò mua thử một hộp. Cũng rất đẹp,
xinh xắn lại có vẻ ngon miệng.
Chắc là Cố Diệc Hàn cũng chưa ăn gì, tôi lại
quay lại mua thêm một hộp. Không may oan gia
ngõ hẹp gặp phải Mạc Hạnh Nguyên.
Có vẻ cô ta đi dạo phố. Hai mẹ con ăn mặc
xinh đẹp, hợp thời trang. Phụ nữ mang thai cũng
có thể đẹp mắt như vậy sao?
Cuộc sống của người giàu thật tinh tế.
Cửa hàng tạp hóa cũng không lớn lắm, tôi có
thể nhìn thấy mẹ con Mạc Hạnh Nguyên thì tất
nhiên họ cũng có thể thấy tôi.
Đáng lẽ trong tình huống này tôi nên tránh đi,
dù sao oan gia ngõ hẹp, gặp nhau lại muốn cãi
nhau mà nơi công cộng không thích hợp để cãi vã.
Buổi trưa cũng không có nhiều người trong
hiệu tạp hóa nên tất nhiên Mạc Hạnh Nguyên và
Lục Uyên cũng thấy tôi.
Cách nhau cũng không xa, trên mặt Mạc
Hạnh Nguyên vẫn hiện ra vẻ mặt kiêu ngạo như
bình thường, lạnh lùng nhìn tôi và châm chọc:
“Đúng là ghét kẻ nào thì càng dễ gặp phải.”
Tôi nhún vai: “Thật trùng hợp là tôi cũng thấy
thết”
“Cô…” Tôi khóc và nũng nịu không bằng Mạc
Hạnh Nguyên nhưng tôi cảm thấy mình làm tốt
việc khiến người khác khó chịu.
Lâm Uyên thấy con gái chịu thiệt, gương mặt
lạnh lùng hơn: “Cô Thẩm được hưởng ánh sáng từ
nhà họ Thẩm có khác nhỉ, nói chuyện kiêu ngạo
hống hách có khí thế hơn hẳn”
Tôi buồn cười: “Cũng bình thường mà. Cô Mạc
và tôi