“Cô không thể xóa bỏ kinh nghiệm làm việc ở
tập đoàn Phó Thiên trên lý lịch làm việc của
mình” Sự thật là cô ta có trình độ học vấn cao, có
năng lực, không thể nào tốt nghiệp nhiều năm mà
không có việc làm được.
Cô ta nhìn tôi: “Chỉ cần cô mở lời, Thẩm Minh
Thành sẽ giúp đúng không?”
Tôi sững sờ, không khỏi nhướng mày, cô ta
hiểu những người xung quanh tôi đến mức độ
nào rồi?
Thấy tôi đang nhìn cô ta, cô ta ngồi thẳng
người: “Giám đốc Thẩm, cô không cần lo lắng, tôi
biết những chuyện này là vì sau khi cô rời khỏi
thành phố Giang Ninh tôi đã nhìn thấu bộ mặt của
Lâm Đình, điều đầu tiên nghĩ đến là chỉ có cô mới
có thể giúp tôi, vì thế tôi đã ngầm theo dõi động
tĩnh ở thủ đô, tìm người điều tra một vài thông tin”
Tôi nhướng mày: “Cho nên hôm nay cô đang
ở trong tình thế bắt buộc, tôi buộc phải giúp cô?”
Cô ta gật đầu cắn chặt môi: “Tôi không còn
đường lùi nữa rồi, nếu như cô không giúp tôi, tôi
chỉ còn mỗi con đường chết, nếu phải sống với
Lâm Đình nửa quãng đời còn lại, tôi sẽ phát điên mất.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Tôi thật sự không hiểu, lúc cô ta và Lâm Đình
ở bên nhau nhìn rất hạnh phúc mà, tại sao mới
nửa năm ngắn ngủi đã trở thành thế này?
“Cô quen biết Lâm Đình bao nhiêu năm như
vậy mà kết hôn rồi mới phát hiện ra bộ mặt tàn
nhẫn ghê tởm của anh ta sao?”
Nhắc đến Lâm Đình, cô ta giống như quả
bóng xịt hơi, nhìn tôi nói: “Đúng vậy, tôi cũng
tưởng rằng chúng tôi quen nhau nhiều năm, tôi rất
hiểu anh ta, nhưng anh ta đã dùng sự trong sạch
dịu dàng của anh ta lừa gạt rất nhiều người, không
chỉ tôi mà cha mẹ, bạn bè của anh ta đều bị lừa
như vậy.
Nói đến đây, cô ta cúi đầu, cơ thể hơi run, có
lẽ là kí ức bị đánh thức bởi thứ gì đó kinh hãi: “Nếu
như không phải tận mắt chứng kiến sự tàn bạo
của anh ta, tôi cũng không nghĩ rằng anh ta có thể
là người như vậy! Sau khi kết hôn, anh ta giống
như biến thành một người khác, lúc đầu chỉ là nổi
giận với tôi, sau đó bắt đầu bạo hành tôi, lúc đầu
tôi cũng không nghĩ đến việc báo cảnh sát, tất cả
đều nói anh ta có tính cách tốt, nhất định là lỗi
của tôi nên anh ta mới nổi giận đến thế, giống như
lần trước trong quán cà phê, như cô nhìn thấy đấy,
anh ta đột nhiên tức giận, tôi không hiểu tại sao
anh ta lại như vậy cả”
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?” Tôi mở lời,
không tiếp tục hỏi nữa.
Dù sao cũng là việc của cô ta, bây giờ thêm
một người bạn, cũng tốt hơn thêm một kẻ thù.
Cô ta sững sờ, có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ đột
nhiên đồng ý, nhất thời có chút kích động: “Lâm
Đình háo sắc từ trong xương cốt, anh ta rất thích
những người phụ nữ mà anh ta không chinh phục
được, cô ăn cùng tôi bữa cơm đi!”
Tôi chau mày: “Cô sớm đã nghĩ xong chiêu
này rồi?”
Cô ta gật đầu, trong mắt có vài phần áy náy:
“Bên cạnh tôi chỉ có mình cô mới có thế lực và bối
cảnh để có thể huỷ hoại Lâm Đình”
“Tính toán rất tốt!” Tôi nheo mắt, mở miệng
nói: “Sắp xếp xong thời gian thì nói với tôi!”
“Chính là hôm nay!” Cô ta mở lời, đưa cho tôi
một tấm danh thiếp: “Địa chỉ và số điện thoại trên
đó, có cả số phòng”
Nhìn cô ta, tôi không nhịn được khẽ nhếch
môi: “Tại sao cô lại khẳng định hôm nay tôi nhất
định sẽ đồng ý với cô?”
“Cô đã đồng ý rồi, không phải sao?” Cô ta nói,
ánh mắt kiên định.
“Được!” Nhận tấm tấm danh thiếp, tôi nhướng
mày: “Hy vọng hợp tác vui vẻ!”
“Nhất định!” Cô ta nói, ánh mắt vô cùng kiên
định nhìn tôi.
8 giờ tối, địa điểm Hoàng Nhược Vi hẹn là một
quán bar, không lớn lắm, hơn nữa còn có chút kín
đáo.
Hoàng Nhược Vi đến trước, khi tôi đến, Lâm
Đình vẫn chưa tới, khoảng vài chục phút sau anh
†a mới bước vào.
Nhìn thấy tôi, anh ta rất ngạc nhiên, lập tức nở
nụ cười: “Nhược Vi nói cô ấy có một người bạn
thích cách thức thô bạo, muốn giới thiệu cho tôi
làm quen, không ngờ lại là cô Phó, thật bất ngời
Thì ra cô Phó thích khẩu vị nặng như vậy”
Tôi nhếch môi cười nhạt, trước khi đến còn cố
ý trang điểm, thay một bộ váy khá gợi cảm, ngày
thường tôi rất ít khi mặc những bộ quần áo như
vậy, vì thế luôn cảm thấy không được thoải mái
lắm.
Nhưng, đàn ông thích như vậy, vừa quyến rũ
vừa thanh thuần.
“Tổng giám đốc Lâm, mời ngồi!” Tôi nói, đôi
mắt to bằng hạt đậu của anh ta lướt qua thân
hình tôi hết lần này đến lần khác.
Động tác của anh ta giống như đang thưởng
thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Cô Phó không sợ tổng giám đốc Phó biết
việc này sao?” Anh