“Cương rồi!” Anh mở miệng, không chút xấu
hổ, những lời như vậy được anh nói ra, trông vô
cùng đường hoàng.
Tôi suýt tắt thở, kìm nén mà nói: “Anh muốn
phát điên thì ra ngoài, đừng ở đây làm phiền
người khác.’
Anh mặt dày kéo tôi vào lòng, nói: “Tôi còn có
thể đi đâu chứ? Đêm còn dài, em không cảm thấy
em như vậy hơi tàn nhẫn sao?”
Tôi…
Tôi nhịn một hơi, cười giả tạo: “Tổng giám đốc
Nam, cảm ơn sự coi trọng của anh”
Anh cười nói: “Không cần”
Tôi: Ha ha ha…
Không biết xấu hổ cũng phải đến một mức độ
nhất định chứ, da mặt cũng không cần luôn rồi.
“Phó Thắng Nam, nếu anh không yên phận,
sau này chúng ta sẽ chia phòng để ngủ, anh ở bên
cạnh em như vậy, em không thể ngủ được, anh
biết, em vẫn luôn không ngon giấc” Tôi đang nói
nghiêm túc, luôn bị anh lôi kéo như vậy, người
cũng không chịu được,
Anh dừng một lúc, nói: “Hai lần một tuần,
những lúc khác anh không chạm vào em, hửm?”
‘Ha ha hai”
Mẹ nó đây là hai đêm, không phải hai lần.
Tôi trợn mắt, hơi buồn ngủ nên không đôi co
với anh, tôi nói: “Em ngủ đây”
Trong lúc mơ màng tôi bị anh ôm chặt, cảm
nhận được hơi thở của anh hơi nặng nề, tôi không
kìm được mà thở dài: “Phó Thắng Nam, anh qua
phòng khách ngủ đi!”
Anh mở miệng, giọng khàn khàn: “Một lần nhé?”
Tôi mím môi, buồn ngủ đến mức không chịu
được: “Phó Thắng Nam, em rất buồn ngủ.”
Tôi thật sự buồn ngủ, vì vậy sau cùng đã thiếp
đi lúc nào tôi cũng không biết.
Ngày hôm sau thức dậy.
Tôi thấy anh đang mặc âu phục, khí chất và
hình tượng cao quý tao nhã, cực kỳ không thích
hợp với hành vi như dã thú đêm qua của anh.
Tôi không kìm được mà mím môi thấp giọng:
“Cầm thú đội lốt”
Tai của anh cực thính, giọng nói của tôi không
lớn, nhưng anh đã nghe thấy, anh híp mắt đi về
phía tôi, cong môi.
Tôi không quan tâm anh, nhắm mắt định ngủ
thêm một lát.
Nhưng anh đâu để tôi yên, kéo tôi ra khỏi
chăn, sau đó không chút tiết chế mà thò tay vào
váy ngủ của tôi.
Tôi đánh tay anh mấy cái, anh mới thu tay về,
tôi nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Phó Thắng Nam anh
có phiền không vậy? Buổi tối không để cho em
ngủ, buổi sáng cũng không để cho người ta ngủ,
anh muốn làm chết em thì cứ nói thẳng, đừng giả
vờ như vậy.”
Anh “ha” một tiếng sau đó bật cười, cọ vành
tai tôi và nói: “Xuân Hinh, em có kinh nguyệt đúng
không?”
Tôi đột nhiên nổi giận, kéo cái gối ném vào
anh, tức giận nói: “Cút!”
Dường như anh đã quen rồi, hôn trán tôi sau
đó rời đi…
Tôi vốn dĩ không định ra ngoài, nhưng Hoàng
Nhược Ví gọi tới hẹn tôi nói chuyện.
Sau chuyện của Lâm Đình, cô ấy đã đến thủ
đô, có học lực thời cấp ba tốt nên cô ấy sau vài
lần phỏng vấn thì đã thuận lợi vào công ty của
nhà họ Mạc.
Địa điểm hẹn là ở quán trà, hầu như rất ít
người thủ đô thích uống trà, vì vậy muốn tìm một
quán trà tốt một chút không dễ dàng.
Nhưng có lòng đi tìm, dĩ nhiên có thể tìm
được.
Cô ấy tìm được một quán trà tương đối khó
tìm, nằm trong khu nhỏ, Hoàng Nhược Vi cùng tôi
đi vào quán trà tìm một phòng bao cạnh cửa sổ,
gọi một ấm trà Hồng Bào.
“Lâm Đình đã bị xử tử hình, tôi coi như đã
được giải thoát rồi, cảm ơn cô!” Vừa ngồi xuống,
cô ấy liền mở lời.
Tôi cười nhạt: “Không cần đâu, bản thân tôi
cũng có mục đích”
Cô ấy cười cười, trái lại không quan tâm, nói:
“Công ty của tổng giám đốc Nam chắc là gặp
phiền phức lớn rồi”
Tôi hơi ngây người, chuyện này chắc Phó
Thắng Nam cũng không tiết lộ nhiều, những người
biết được căn bản đều là những cổ đông lớn của
công ty.
Dừng một lúc, tôi không kìm được mà hỏi: “Là
người của nhà họ Mạc làm?”
Cô ấy lắc đầu: “Không phải, là phía Lâm Uyên,
trước đây bà ta có qua lại với Trịnh Tuấn Anh, lần
này chắc là đều đã liên hệ từ trước, hai bệnh viện
trong nước, toàn bộ đều gặp vấn đề, cộng thêm
những bệnh viện ở nước ngoài, toàn bộ đều do
tập đoàn Phó Thiên quản lý, vì vậy, chắc là họ
muốn đánh sập tập đoàn Phó Thiên”
Tôi bất giác ngây người, gần đây Phó Thắng
Nam quả thật rất bận rộn, nhưng anh không nói gì
với tôi, những việc tôi