Mạc Hạnh Nguyên nhìn Phó
Thắng Nam rồi xoay người sang
cười và nói: “Có thật sự là như vậy
không? Anh Thắng Nam.”
Tôi…
Tôi tìm một chỗ để ngồi
xuống, sau đó chống tay lên cằm
tỏ ra vô cùng chán nản rồi hỏi:
“Mấy tuổi thì anh đã rời khỏi nhà vậy?”
Phó Bảo Hân không hề đáp lại
tôi, ngược lại thì Phó Thắng Nam
đã lên tiếng đáp: “Năm tuổi.”
Tôi cau mày lại, sau đó nói
tiếp: “Cha đã từng nói rằng sau
năm mà anh lên năm tuổi thì cha
mẹ anh đã xảy ra chuyện không
may, sau đó anh đã được ông ấy
đưa đến nước Mỹ và cho tới năm
hai mươi tuổi mới quay lại Giang
Ninh, nói như vậy thì lúc chỉ mới
năm tuổi là anh đã có thể ăn hết
một nồi cháo rồi ư? Là do nồi của
nhà họ Phó quá nhỏ hay do một
đứa trẻ năm tuổi như anh có thể ăn
được nhiều như vậy rồi?”
Phó Thắng Nam nheo mắt lại
rồi nhìn tôi rồi đáp: “Tôi ghét nhất
là phải ăn món cháo bí đỏ.”
Ý mà Phó Thắng Nam muốn
nói chính là: “Những lời nói của
Phó Bảo Hân đều toàn là mấy lời
nhảm nhí.”
Nghe xong tôi nhún vai rồi
nhìn sang Phó Bảo Hân thì thấy nét
mặt của bà ấy vô cùng bối rối, bà
ấy tiện tay cầm lấy bát cháo trắng
mà dì Triệu đã đem đến, sau đó
đưa ra trước mặt của Phó Thắng
Nam nói: “Ăn đi, ăn xong lát còn có
chút chuyện nữa.”
Có vẻ như trong lòng của Phó
Bảo Hân không được thoải mái
lắm, bà ấy cũng không muốn tôi
được vui vẻ, vì thế bèn nhìn Phó
Thắng Nam rồi nói: “Thắng Nam,
một lát cô và Hạnh Nguyên cũng
định đến Phó Thiên, nhân tiện
cháu đưa chúng tôi đi với nha.”
Phó Thắng Nam chầm chậm
húp lấy một hớp cháo, sau đó nhìn
bà ấy với khuôn mặt không cảm
xúc: “Không thuận đường.”
“Đều cùng đi đến Phó Thiên
mà, có gì mà thuận với không
thuận đường chứ?” Khuôn mặt của
Phó Bảo Hân đã bắt đầu trờ nên
khó chịu.
Mạc Hạnh Nguyên nãy gið im
lặng không nói năng gì, bỗng nhiên
giờ lại cất giọng dịu dàng: “Anh
Thắng Nam, có phải anh không
muốn nhìn thấy em không?”
Phó Thắng Nam ngầng đầu
lên nhìn cô ta rồi gật đầu một cách
vô cùng nghiêm túc: “Ừ””
Tôi…
Mạc Hạnh Nguyên tỏ ra uất
ức, cô ta đứng dậy rồi nói với đôi
mắt đỏ hoe: “Vậy em sẽ không làm
phiền anh nữa.”
Nói xong, cô ta đang định đi ra
khỏi cửa thì bị giọng nói của Phó
Bảo Hân ngăn lại: “Cái con bé này,
cháu nghe mà lại không hiểu là
Thắng Nam đang nói đùa với cháu
hay sao? Cháu định đi đâu vậy
hà?”
Bà ấy vừa nói lại vừa kéo cô ta
ngồi xuống bàn ăn, dù gì thì Phó
Bảo Hân cũng là bậc trường bối, bà
ấy nhìn sang Phó Thắng Nam rồi
nói: “Một lát cháu định đi đâu? Sao
lại không thuận đường được chứ?”
Dường như Phó Thắng Nam
cảm thấy hơi khó chịu, anh đặt
chén cháo trên tay lên bàn rồi cất
giọng đáp lại: “Cháu có việc.”
Nhìn thấy tôi ăn vài hớp cháo
sau đó thì không ăn nữa, anh
nhanh chóng cau mày lại rồi hỏi:
“Không thích à?”
Tôi lắc đầu: “Mùi vị rất ngon,
chỉ là em thấy hơi ồn ào chút thôi.”
Vốn dĩ Phó Bảo Hân đã cảm
thấy không vui, lúc này nghe thấy
tôi nói vậy thì bà ấy lập tức lên
tiếng: “Thầm Xuân Hinh, dù sao đi
nữa thì cháu vẫn là cháu dâu của
nhà họ Phó. Câu nói này của cháu
là có ý gì đây, người làm cô này
gặp chuyện không may lại không
thể đến nhà cháu ở vài ngày sao?
Cháu nói như vậy ý là muốn đuồi
cô đi đúng không?”
Tôi cảm thấy rất nực cười, quả
thực là nuốt không trôi nữa rồi:
“Tổng giám đốc Phó, cô cũng biết
mình là bậc người lớn sao? Thế kỉ
hai mươi mốt rồi, hình như không
nên có cảnh tượng người lớn lại
muốn cưới vợ nhỏ cho cháu mình
một cách lộ liễu như vậy đúng
không?”
“Cưới vợ nhỏ sao?” Phó Bảo
Hân cau mày nhăn nhó: “Thẩm
Xuân Hinh, cháu đang nói cái gì vậy?”
Tôi rướn mày lên và đáp:
“Không phải là cưới vợ nhỏ mà là
định đem lại niềm vui mới cho
Thắng Nam đúng không?”
Thấy tôi nói với giọng không
nề nang như vậy, khuôn mặt của
bà ấy trờ nên lạnh như băng rồi
nhìn tôi và nói: “Thẩm Xuân Hinh,
cháu nói năng lung tung gì vậy
hả?”
Quả thật nực cười, tôi bật cười
rồi đáp: “Sao lại có thể nói lời của
cháu là nói năng lung tung được
chứ, cô là người lớn mà cô lại
không biết rằng Mạc Hạnh Nguyên
mê mần Phó Thắng Nam đến mức
nào sao? Cô không biết rằng cô ta
một lòng muốn được gả cho Phó
Thắng Nam sao? Cô muốn cho cô
ta được hưỡng lộc từ cô rồi khiến
cháu và Phó Thắng Nam phải ly
hôn ư?”
Tâm trạng của tôi trở nên kích
động, tôi nhìn Phó Bảo Hân và nói
ra một mạch: “Cô à, nếu như cô
không thích cháu hoặc là cảm thấy
cháu gai mắt thì cô có thể nói trực
„tiếp với cháu, cháu và Phó Thắng
Nam có thể ly hôn bất cứ lúc nào,
thật sự cô không cần thiết phải
đưa người khác đến nhà như vậy
đâu.”
Nói xong, tôi đứng phắt dậy
rồi bước một mạch ra ngoài phòng
khách mà không để Phó Bảo Hân
kịp có cơ hội đáp lại lời của tôi.
Từ phía sau, giọng nói điểm
tính của Phó Thắng Nam cũng
vang lên: “Cô à, cô cũng biết là sức
khoẻ của Thẩm Xuân Hinh không
được tốt mà, cô cũng đâu cần phải
nhắm vào cô ấy như vậy mãi chứ.
Nếu cảm thấy chỗ nào không vừa
ý thì cô có thể nhắm vào cháu đây
này, cô đừng làm khó cô ấy nữa.”
Tôi không cố gắng đề nghe
được đoạn đối thoại phía sau mà
lại bước thằng ra ngoài biệt thự rồi
lên xe.
Chỉ một lúc sau thì Phó Thắng
Nam đã đi ra cùng với tôi, nhìn thấy
tôi ngồi trên xe với dáng vẻ thong
dong, anh nhếch môi hỏi: “Hết giận
rồi à?”
Tôi liếc qua anh một cái,
chẳng muốn nói thêm gì nữa nên
lập tức khởi động xe chuẩn bị đi
đến Cố Nghĩa.
Động tác của anh rất nhanh
chóng, anh nhảy lên ghế phụ rồi
nói với tôi rằng: “Em định đi đâu
vậy?”
“Đến Cố Nghĩa.”
Anh cau mày rồi nói: “Đi khám
bệnh.”
Tôi nhếch môi rồi tắt máy xe,
sau đó nhìn anh, nói bằng giọng
điệu lạnh lùng: “Xuống xe đi, em
có việc.”
Anh nằm dựa thân hình cao
ráo ấy của mình ra