Ngồi giữa thành phố đông
đúc tấp nập, những cơn gió của
thủ đô mát rượi, tôi nhâm nhi mấy
miếng đồ ngọt xong cũng không
ăn nổi tiếp được nữa.
Tôi thấy trong túi vẫn còn dư
rất nhiều, trong lòng không khỏi có
chút tiếc nuối, tôi chần chừ một lát
sau đó đứng dậy chuẩn bị vứt vào
thùng rác.
“Tổng giám đốc Phó, khách
mà anh sắp xếp đã được đặt
xong rồi.’ Giọng nói của một người
cách đó không xa truyền đến.
Tôi ném túi đồ ngọt trong tay
vào trong thùng rác, bất giác đánh
mắt liếc sang nhìn.
Một người đàn ông mặc vest
đen đang đưa túi tài liệu trên tay
cho một người trong chiếc Bentley
màu đen ở bên đường.
Xem ra hai người này đang
bàn giao công việc, thấy thời gian
cũng không còn sớm nữa nên tôi
cũng đi về.
Nhưng đúng thời khắc tôi
chợt nhìn thấy người đàn ông ngồi
ở hàng ghế sau, khuôn mặt lạnh
lùng xuất chúng, vẻ mặt cương
nghị, khuôn mặt ấy vừa quen thuộc
lại vừa xa lạ.
Cố Diệc Hàn!
Anh ta… là anh ta sao?
Tôi khựng lại vài giây, gấp gáp
không kịp lấy túi xách đề ở trên
ghế mà lon ton chạy về phía chiếc
xe.
“Cố Diệc Hàn!” Tôi vội gọi,
người đàn ông trong xe dường như
nghe thấy giọng nói của tôi, khuôn
mặt tuấn tú cũng hơi khựng lại.
Ảnh mắt lạnh lùng liếc nhìn về
phía tôi, sau đó khuôn mặt không
chút cảm xúc nhận lấy tài liệu,
đóng cửa lại rồi phóng xe di.
Tôi chạy theo xe và hét lên vài
tiếng: “Cố Diệc Hàn!”
Nhưng chiếc xe đó cứ lao đi
hoàn toàn không có ý định dừng
lại, đúng lúc đang ð ngã tư đèn
giao thông, chiếc Bentley màu đen
từ từ dừng lại.
Tôi vui mừng khôn xiết chạy
lao về phía trước, nhưng tôi lại gấp
gáp đến mức không để ý đến có
một chiếc xe khác đang lao tới.
Đợi đến khi tôi kịp nhận thức
được việc mình bị xe đụng trúng
thì lúc ấy tôi đã nằm sõng soài trên
mặt đất.
Đầu gối và khuỷu tay có cảm
giác vừa tê vừa nhói.
“Cô ơi, cô không sao chứ?”
Người tài xế đụng trúng tôi bước
xuống xe có chút lo lắng đỡ tôi
đứng dậy, áy náy nhìn tôi xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Vừa nãy đột
nhiên cô chạy lao ra, tôi thật sự
không nhìn thấy.”
Tôi lắc đầu, tôi vẫn chưa kịp
trả lời anh ấy, tôi vừa ngẩng đầu lên
y trờ về
nhìn chiếc Bentley thì nó đã vượt
xa tầm mắt của tôi rồi.
Lúc này trong lòng đột nhiên
tràn đầy cảm giác nghi hoặc, vừa
rồi chắc chắn tôi không nhìn nhầm,
người đó chắc chắn chính là Cố
Diệc Hàn.
Nhưng mà, anh ta không phải
đã…
“Cô ơi, tôi đưa cô đến bệnh
viện để kiểm tra nha, tôi thấy cô
đang chảy rất nhiều máu, cũng
không biết vết thương như thế nào
rồi?”
Người tài xế lại lên tiếng nói,
sắc mặt của anh ấy hơi tái nhợt, có
vẻ như đang sợ hãi.
Tôi choáng váng trong giây
lát, hoàn hồn trờ lại mới thấy đầu
gối và khuỷu tay của mình có rất
nhiều máu.
Trước đây vết thương ở bệnh
viện do chắn miếng kính thủy tinh
thay cho Phó Thắng Nam đã lành
rồi, nhưng vừa rồi chỗ đó lại bị xe
đụng trúng cho nên lại bầm tím
lên.
Vết thương bị rách hơi lớn nên
máu chảy ra rất nhiều.
“Vậy thì phiền anh rồi.” Bây giờ
tôi cũng không thể tự lái xe được
cho nên cũng không còn cách nào
khác.
Tại bệnh viện.
Bác sĩ lau và rửa vết thương
cho tôi, tài xế giúp tôi thanh toán
tiền thuốc men, tiền kê đơn thuốc,
anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đang
cảm thấy đầy tội lỗi.
Tôi thấy anh ấy đang vội mà
vẫn còn chăm sóc mình như thế
này, tôi cũng không khỏi cảm thấy
có lỗi rồi nói: “Hôm nay là trách
nhiệm của tôi mới đúng, lại còn
phải nhờ anh đưa tôi đến bệnh
viện chữa trị, xong rồi lại còn chăm
sóc tôi. Tôi cũng thực sự xin lỗi, tôi
không sao rồi, anh bận gì thì cứ di
trước di.”
Anh ấy nhìn vào đầu gối đầy
máu của tôi và nói: “Tôi là người đã
đụng trúng cô làm cô bị thương, tôi
thực sự xin lỗi. Cô liên lạc với người
nhà của cô đi, đợi họ tới, tôi bằng
lòng chịu mọi trách nhiệm.”
Người này thật thành thật, tôi
cũng không muốn làm anh ấy
chậm trễ công việc của mình, thúc
giục anh ấy mấy lần nói rằng
không cần phải chịu trách nhiệm gì
cả, thê nhưng anh ây lại kiên quyêt
đợi người nhà tôi đến để thương
lượng với họ.
Tôi bất lực nên cũng đành gọi
cho Phó Thắng Nam.
Giọng nói qua điện thoại của
Phó Thắng Nam có chút trầm mặc:
“Ăn cơm chưa?”
Tôi mở lời, có chút hơi gượng
gạo nói: “Phó Thắng Nam, bây giờ
anh có bận gì không?”
Phó Thắng Nam nói: “Có
chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi em bị xe đụng, bị
một chút. Anh đến bệnh
viện được không?”
“Bị xe đụng sao?” Anh nói,
giọng điệu khá nghiêm trọng lo
lắng.
Tôi cũng không muốn giải
thích nhiều nên nói đại: “Ừ, chỉ là bị
thương một chút thôi, anh có thể
qua đây được không?”
“Địa chỉ?” Anh vừa nói xong
bèn đề điện thoại ra xa nói: “Hôm
nay kết thúc cuộc họp tại đây, mọi
người về nhà thảo luận cách giải
quyết vấn đề một cách cụ thể.
Cuộc họp kết thúc!”
“Anh vẫn đang họp à?” Tôi hơi
ngạc nhiên, bất giác nhìn giờ trên
điện thoại, đã sáu giờ rồi.
Anh ừ một tiếng rồi nói: “Địa
chỉ ð đâu?”
“Bệnh viện Nhân Dân. Anh đi
từ từ thôi, cũng không có vấn đề gì
lớn