Những câu hỏi trong đầu tôi
lặp đi lặp lại, tại sao chúng tôi lại
kết thúc như thế này, có phải vì
không yêu không? Cho nên mới có
thể tùy ý giẫãm đạp lên nó không?
Nhìn anh, trong con ngươi đen
láy sâu thằm kia cũng chỉ là một
vùng tối vô tận.
Hoang tàn và lố bịch.
Tôi không khỏi mỉm cười, nhìn
theo ý cười nhàn nhạt nơi khóe
miệng của anh.
Anh nhìn tôi, đôi con ngươi
thâm thúy như muốn nhìn thấu tim
tôi, anh cúi đầu xuống hôn tôi và
nói: “Gọi tôi.”
Tôi mím môi, nghiêng đầu
sang một bên, nhắm mắt lại và
không nhìn anh nữa.
Đôi môi mỏng của anh lượn lờ
bên tai tôi, giọng nói nhẹ đi một
chút: “Thẩm Xuân Hinh, gọi tôi!”
Tôi không nói gì cả, tất cả
những gì tôi nghĩ là làm sao đề trốn
thoát, tôi nghĩ anh đang đợi chính
miệng tôi nói ra rằng tôi quan tâm
đên anh, tôi yêu anh, và tôi muốn
anh.
Nhưng tôi không thể nói, tôi
đã chôn giấu quá nhiều thứ trong
lòng suốt bao năm qua, anh che
chờ cho Mạc Hạnh Nguyên hết lần
này đến lần khác, và anh cũng đã
làm tồn thương tôi hết lần này đến
lần khác.
Những thứ này đều dồn nén
trong lòng tôi, theo thời gian,
những thứ này bắt đầu bén rễ, bắt
đầu sinh sôi, càng ngày càng
mãnh liệt.
Tình yêu có vĩ đại lớn lao như
thê nào, giữa vòng tròn nhân sinh
với quá nhiều sự lựa chọn, người ta
cũng sẽ khó chọn ra ai là người
tạm bợ, ai là người phù hợp đúng
không?
“Phó Thắng Nam, chúng ta ly
hôn đi!” Câu này, tôi không nói
trong sự nóng nảy cũng không tức
giận, đó chính là lý trí của tôi nói ra.
Cả người anh cứng đờ, tôi đẩy
anh ra, khuôn mặt vẫn không biều
lộ chút cảm xúc nào.
“Em nói nghiêm túc đấy à?”
Anh nói, một đôi mắt đen láy dừng
trên người tôi, trông có vẻ vô cùng
kìm nén.
Tôi mím môi, gật đầu, đối diện
với đôi mắt đen láy của anh:
“Chúng ta nên bình tĩnh một chút,
có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã sai
rồi. Trong mắt ông nội thì chúng ta
rất hợp nhau, nhưng không phải
vậy. Tình cảm của em dành cho
anh, có lẽ ngay từ đầu đó không
phải là tình yêu, mà là sự ngưỡng
mộ, còn anh thì có lẽ cũng chỉ là
cảm giác áy náy tích tụ theo thời
gian mà thôi.”
Giữa chúng tôi không có tình
yêu, chỉ có vài mảnh ghép vụn vặt
ghép lại với nhau mà thôi.
Anh nói, vẻ u ám trên mặt
giống như đám mây đen tích tụ lâu
ngày: “Không phải tình yêu sao?”
Lời này giống như anh đang tự
nói với chính mình nghe. Trong
cuộc sống sau này tôi cũng luôn
nghĩ rằng trên thế giới có nhiều
người như vậy, có bao nhiêu cặp
đôi gắn bó cả đời vì những trách
nhiệm chính đáng, và những cặp
đôi được gọi là yêu nhau, họ đã
sống cuộc đời này như thế nào?
Tình dục phai nhạt và tình yêu
cũng muộn màng, có lẽ, trên đời
này làm gì có thứ gọi là tình yêu,
mọi thứ chỉ là cái cố đề tự an ủi mà
thôi.
Anh ép tôi vào góc tường, trên
mặt mang theo một tia khinh bỉ tàn
nhẫn: “Em nói cho tôi biết tình yêu
là gì? Cái gọi là tình yêu của em là
gì? Em cảm thấy tôi cưng chiều em
che chờ cho em để rồi xứng đáng
bị em chà đạp giày xéo sao?”
Tôi rũ mắt xuống, đôi chân
mềm nhũn ngã xuống đất dọc theo
vách tường lạnh lẽo, hai tay ôm lấy
chân: “Người mà anh cưng chiều
đang nằm ở bệnh viện đấy.”
“Ha!” Anh cười khẩy: “Em phải
chấp nhặt quá khứ như vậy sao?
Nhất định phải bắt tôi giết Mạc
Hạnh Nguyên, đó mới là tình yêu
sao? Thẩm Xuân Hinh, lòng dạ của
em thật xấu xa, xử lý mọi chuyện
cực đoan như vậy sao?”
Tôi mím môi, nhìn chằm chằm
ngón chân của mình rồi ngẩng đầu
nhìn anh: “Giờ anh mới biết em là
người như vậy sao?”
Anh tức giận đến mức bật
cười: “Còn em, trong lòng em luôn
chứa một người đã chết, ngay cả
khi gặp một người hơi giống người
chêt đó thôi, em cũng liều mạng
đuổi theo, đó được gọi là gì đây?”
Tôi bình tĩnh lại và nhìn anh
thờ ơ nói: “Nếu chúng ta không thề
vượt qua rào cản của nhau, vậy thì
ly hôn đi. Em không muốn bất cứ
thứ gì của nhà họ Phó cả. Những
thứ ông nội chuyền cho em, em
cũng sẽ chuyền lại cho anh, nhà
cửa xe cộ anh cũng không cần cho
em. Chung quy hiện tại chúng ta
vẫn chưa có con, nếu chúng ta đều
nghĩ rằng điều đó là sai lầm, vậy thì
cứ chia tay thôi, bắt đầu mọi thứ lại
từ đầu vẫn còn kịp.”
“Kịp con mẹ nó!” Phó Thắng
Nam đập mạnh cây đèn bàn bên
cạnh xuống đất, cảm xúc rất kích
động: “Cái gì gọi là vẫn còn kịp?
Thứ tôi không buông được chính là
em, vậy em nói tôi nên buông cái gì
đây?”
Tôi hơi mệt mỏi và cảm thấy
mình không thể nào thoát ra khỏi
cái ngõ cụt này được.
Sự nóng nảy của Phó Thắng
Nam dường như đã đến giới hạn,
tôi không thể biết câu nào anh nói
lúc này là tức giận và câu nào là sự
thật.
Tôi