Tôi gật đầu, đề ý thấy anh ta rất cần
thận đề trứng rán của .John. Tôi rất tò mò,
không biết làm sao mà hai người lại đến
được với nhau?
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Trần
Húc Diệu mím môi: “Không hợp khẩu vị à?”
Tôi lắc đầu đổi chủ đề: “Thẩm Minh
Thành giới thiệu một cô gái vào công ty
anh đúng không?”
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô
đang nói về cô gái nhỏ tên Vương Yên
Nhiên sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng!”
Anh ta uống một ngụm sữa nói: “Tôi
không biết là có chuyện gì, Thẩm
Minh Thành nói là ý của cô nên tôi nhận.”
Tôi…
Tôi nói như vậy khi nào chứ.
Thấy tôi cau mày, anh ta mờ miệng
nói: “Hôm nay cô ấy mới tới. Cần tôi sắp
xếp gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không có, tôi tùy tiện hỏi
thôi”
Anh ta vội vàng muốn đến công ty
nên đi ngay, tôi và John ăn sớm một chút
rồi giục cậu ta đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Phòng khám phụ khoa.
John bế Tuệ Minh, tôi ngồi đối diện với
bác sĩ phụ khoa, hơi ngượng ngùng: “Bác
sĩ ơi, tôi sinh con được bốn tháng, sau đó
vì con mất sớm nên hết sữa. Bây giờ tôi
muốn kích thích tiết sữa, liệu có còn được
không?”
Bác sĩ phụ khoa là một người phụ nữ
khoảng năm mươi tuổi, bà nhìn .John đang
đứng bên cạnh tôi và đứa trẻ trong tay cậu
ta và nói: “Dưới tình huống bình thường
không có cách nào để kích thích tiết sữa.
Tất nhiên vẫn có cách, nhiều sản phụ cũng
nửa năm vẫn có thể kích sữa nhưng còn
tùy thuộc vào thể trạng của mỗi người.”
Bà ấy ngừng một chút rồi tiếp tục:
“Chúng tôi không khuyên chị nên thực
hiện các phương pháp điều trị tiết sữa đặc
biệt, nhưng chị có thể đề chồng chị thừ,
đồng thời kết hợp dinh dưỡng và kích thích
thì sẽ có dấu hiệu có sữa.”
Một lúc lâu sau mới hiểu ra ý của bà
ấy, tôi không khỏi đỏ mặt, nhưng nghĩ lại
vẫn nói: “Trong chế độ ăn uống phải chú ý
những gì?”
“Ăn nhiều thức ăn kích thích tuyến
sữa, phần là canh kích sữa, còn thêm
thuốc bắc. Ở đây tôi không có canh kích
sữa, nhưng tôi có thể kê một số loại thuốc
bắc cho chị. Có người sẽ tìm người xoa
bóp, nhưng chúng tôi khuyên chị không
nên, chị đã bốn tháng rồi, nếu người xoa
bóp không hiều được độ mạnh yếu thì sẽ
làm tồn thương tuyến sữa. Tôi vẫn khuyên
chồng chị giúp đỡ, tất nhiên chị cũng có
thể đề đứa trẻ thử, sức hút của trẻ vừa đủ,
không đến mức làm chị tồn thương”
Bác sĩ phụ khoa nói xong thì cúi đầu
kê đơn thuốc, đưa cho tôi: “Trong quá trình
kích sữa phải chú ý đảm bảo tâm trạng tốt
và chất lượng giấc ngủ, như vậy hiệu quả
sẽ tốt hơn!”
Tôi gật đầu, hơi đỏ mặt, cảm ơn và rời
khỏi bệnh viện.
John ôm Tuệ Minh, ho khan rồi nhìn
tôi: “Nói như vậy thì cũng hơi khó. Tuệ
Minh uống sữa bột ba tháng rồi, tuy hơi
nhỏ nhưng cũng nhưng không có chuyện
gì, hẳn là không sao, hay là quên đi?”
Tôi nhìn Tuệ Minh, mím môi nói: “Tuệ
Minh là con tôi. Nếu tôi có thể cho nó bú
sữa mẹ, tại sao lại không cho? Tóm lại phải
thử một chút, cậu cũng không muốn sau
này nó lớn lên có thể bị bệnh bất cứ lúc
nào đúng không?”
Cậu ta gật đầu: “Nói là nói thế, nhưng
không phải bác sĩ đã nói sao, sẽ làm cậu
tổn thương. Dù sao cậu cũng đã ngừng
bốn tháng rồi, bây giờ kích sữa cũng phiền
phức.”
“Bi thôi!“ Ta không nhiều lời với cậu ta,
bế Tuệ Minh trong tay cậu ta rồi lên xe.
Cậu ta ngồi vào ghế lái, còn muốn nói
gì đó, ánh mắt không khỏi nhìn ra khỏi xe
một lúc.
Tôi nhìn theo vào thấy dưới dãy nhà
nội trú, người phụ nữ mặc áo bệnh nhân,
người đàn ông mặc vest đen bên cạnh vẫn
lạnh lùng như thường.
Rõ ràng, người đàn ông đến người phụ
nữ rồi cùng nhau tản bộ.
John nhìn sang tôi, cau mày: “Bây giờ
cậu và Phó Thắng Nam thế nào?”
Tôi đóng cửa xe lại, rời mắt khỏi hai
người ð cửa bệnh viện: “Đang sát bờ vực ly
hôn”.
Cậu ta cau mày. “Vì mối quan hệ của
anh ta với Mạc Hạnh Nguyên sao?”
Tôi nhướng mày nhìn cậu ta: “Như vậy
còn chưa đủ sao?”
Cậu ta khởi động xe, không nói nhiều
mà chỉ im lặng một lúc: “Nếu còn quan tâm
thì cứ nói đi. Ly hôn đừng hấp tấp quá.”
Tôi không nói nhiều, lại nhìn xuống
sàng tòa nhà bệnh viện thấy Phó Thắng
Nam đã đưa Mạc Hạnh Nguyên vào khoa
nội trú.
“Bi thôi! Đi về sắc thuốc” Tôi nói với
tâm trạng