Lần trước Thầm Minh Thành thấy tôi
đọc “Án mạng trên tàu tốc hành phương
Đông” ð trên máy bay liền bảo tôi vô vị,
không có việc gì làm nên mới đọc loại tiểu
thuyết này.
Phát hiện ra ánh mắt của tôi, cô gái ấy
liền quay sang, tháo kính xuống để lộ ra
đôi mắt màu xanh lam, nhướng mày nói:
“Lại là cô.”
Tôi khế cười: “Lúc nãy xin lỗi cô nhé,
ngại quá!”
Cô ấy nhún vai, mờ miệng nói: “Đừng
nói xin lỗi nữa, tôi đã nói không sao rồi
mà 1
Nhìn thấy quyền sách trên tay tôi, cô
ấy reo lên, kinh ngạc nói: “Cô cũng đọc
loại sách giống tôi kìa. Anh Cố nhà tôi nói,
cô gái Việt Nam mà anh ấy thích cũng
thích đọc loại sách này.”
Tôi ngần ra, không ngỡ cô gái này lại
đáng yêu như vậy. Tôi khẽ cười: “Chuyến
bay dài quá cho nên đọc đề giết thời gian.”
Cô ấy đồng ý: “Anh Cố nhà chúng tôi
cũng nói thế, lúc đi máy bay anh ấy thích
mang theo một quyển sách để giết thời
gian, giờ tôi cũng có thói quen mang một
quyển sách theo.”
Giọng điệu của cô ấy nghe thì giống
như đang oán trách, nhưng câu nào cũng
nhắc đến anh Cố, tôi không khỏi cười nói:
“Cô còn trẻ vậy đã kết hôn rồi sao?”
Cô ấy hơi xấu hồ: “Vẫn chưa, vừa mới
đính hôn thôi, đến tháng năm mới cử hành
hôn lễ.”
Máy bay cất cánh, tiếp viên hàng
không tới điều chỉnh bàn nhỏ và kiểm tra
khoang chứa hàng,
Có vài phút chao đảo sau khi máy bay
cất cánh, tôi khép sách lại, nhắm mắt
dưỡng thần.
Máy bay cũng đi được một nửa đường
rồi, vậy nên chuyền máy bay xong, không
bao lâu sau đã đến nơi.
Sân bay nước Mỹ.
Đi tới đi lui, hai hôm trước tôi còn thức
trắng đêm nên xuống sân bay rồi, tôi hơi
chóng mặt.
Cô gái tóc vàng thấy sắc mặt tôi
không tốt lắm liền chủ động bước đến nói:
“Có cần tôi giúp gì không?”
Tôi lắc đầu, cười nhẹ: “Không cần đâu,
có thể là vừa xuống máy bay, tôi chưa
quen lắm, lát nữa sẽ khỏe ngay thôi.”
Cô ấy đỡ tôi, để tôi ngồi vào khu vực
nghỉ ngơi, sau đó đưa cho tôi một cốc
nước, nói: “Người Việt Nam các cô đều
thích uống nước nóng, nhưng ở Mỹ gần
như không có, cô chịu khó một chút nhé!”
Tôi nhận nước, mỉm cười: “Cảm ơn!”
Nguyên nhân tôi choáng váng phần
lớn là do không ngủ ngon giấc. Ngồi thêm
một lát, cô gái tóc vàng nhìn tôi nói: “Cô tới
Mỹ là đề tìm bạn sao?”
Tôi gật đầu: “Chồng tôi ở bên này, tôi
sang đây thăm anh ấy.”
Cô ấy kinh ngạc nói: “Trông cô trẻ lắm
mà, đã kết hôn rồi sao?”
Tôi mìm cười, nói: “Trông cô cũng rất
trẻ mà, không phải cũng đã đính hôn rồi
sao?”
Nhắc đến chồng chưa cưới, cô ấy lập
tức xấu hồ: “Chúng tôi vẫn chưa kết hôn
mà.”
Nói rồi, điện thoại di động trong túi cô
ấy đồ chuông, cô ấy nhìn tôi tò vẻ xin lỗi,
khẽ nói: “Tôi nghe điện thoại đã!”
Nói xong, cô ấy dùng dùng điệu rất
ngọt ngào nhận điện thoại: “Alo, anh yêu,
em đã đến sân bay rồi, lúc nãy gặp được
một cô gái, sức khỏe cô ấy không ồn lắm
nên em ở lại giúp đỡ một chút, lát nữa sẽ
ra ngay.”
Nói xong, không biết đầu dây bên kia
nói gì mà cô ấy chu môi, phàn nàn nói:
“Thật là, em còn chưa nói xong mà!”
Cô ấy cất điện thoại đi, nhìn tôi nói:
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi.
Cô muốn đi đâu, nếu tiện đường thì chúng
ta đi với nhau luôn?”
Tôi khẽ cười, vô cùng cảm kích: “Cảm
ơn, nhưng lát nữa tôi đón xe là được, cảm
ơn cô.”
Cô ấy thấy vậy thì không nói nhiều,
mỉm cười: “Tôi là Helen, còn cô?”
“Thầm Xuân Hinh!”
Cô ấy gật đầu, suy nghĩ một chút rồi
nói: “Họ của người Việt Nam các cô đúng
là đơn giản, không giống chúng tôi, một
chuỗi dài lắm. Có điều sau này tôi cũng
theo họ của chồng sắp cưới, gọi là Helen
Cố, cũng rất tốt.”
Ra cửa sân bay, cô ấy lại nhìn tôi nói:
“Hay là chúng tôi đưa cô đi nhé? Cô ở đây
một mình không quen, đi lạc thì sao?”
Tôi bật cười, nghĩ cô ấy thật đáng yêu:
“Cô Cố cứ yên tâm, tôi sẽ không đề mình
đi lạc đâu.”
Cô ấy phùng má, sau đó mờ miệng:
“Vậy được rồi, cô lưu số điện thoại của tôi
đi, ngộ nhỡ đi lạc thì có thể