Anh gật đầu, đại khái cũng biết được
tôi muốn làm gì, sau đó liền ra khỏi khách
sạn.
May mà sau khi anh đi, tôi đã cho Tuệ
Minh uống sữa, cô bé cũng trở nên ngoan
ngoãn hơn.
Khi Thẩm Minh Thành bước vào, anh
đã bảo người khác chuyền một máy nước
nóng lạnh và một thùng nước vào, anh còn
mang thêm một cái chậu nhỏ mới vào
“Lát nữa nếu em định tắm cho Tuệ
Minh thì hãy dùng nước khoáng nhé, da
của cô bé còn non…“ Nói xong, anh ấy nhìn
tôi với vẻ mặt ngập tràn sự ân cần.
Tôi gật đầu, sau đó rót nước lau mặt
cho Tuệ Minh, đứa bé này đã ngủ đủ giấc,
ăn cũng đã no, tinh thần cũng rất tốt.
Tôi đã bận rộn cả một ngày, nên có
chút mệt mỏi, sau khi Thẩm Minh Thành
bế Tuệ Minh, tôi cũng không biết mình đã
tựa vào sô pha ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối, thấy Tuệ
Minh không có ở bên cạnh, tôi hoảng hốt
ngồi dậy từ trên sô pha.
Tấm chăn đắp trên người tôi rơi xuống
dưới đất, tôi vô thức quan sát căn phòng
một lượt, nhưng không thấy Tuệ Minh đâu.
Tôi cũng xem như là khá bình tĩnh, tôi
rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Minh
Thành.
Tôi còn chưa kịp bấm gọi, thì cánh cửa
đã được mở ra.
Thẩm Minh Thành đầy xe đầy trẻ em
bước vào, Tuệ Minh đã ngủ say ở trong xe
đầy.
Nhìn thấy tôi sợ hãi đến mức đồ mồ
hôi lạnh, Thẩm Minh Thành sửng sốt một
lát, rồi mð miệng nói: “Anh thấy em tới thủ
đô cũng không mang theo đồ đạc gì nên
đã sai người đi mua chút quần áo và đồ
sinh hoạt hàng ngày cho em. Thủ đô lạnh
hơn thành phố Giang Ninh, em phải
thường xuyên giặt giũ thay đồ, như vậy
cũng thuận tiện hơn!”
Tôi gật đầu rồi quay sang nhìn Tuệ
Minh, thờ phào nhẹ nhõm, tôi quay lại sô
pha ngồi rồi nhìn anh nói: “Cảm ơn anh, giờ
không còn sớm nữa, anh hãy về đi.”
Anh nhìn tôi, ngập ngừng một lát rồi
nói: “Thẩm Xuân Hinh, anh biết trong lòng
em oán trách anh, em muốn đánh anh hay
mắng anh cũng được, nhưng anh là anh
trai em, em không thể đầy anh ra xa như
vậy được, cả em và Tuệ Minh đều cần có
người chăm sóc.”
Tôi mím môi, ánh mắt hơi trầm xuống
và nói: “Không cần đâu, em có thể chăm
sóc tốt cho cô bé, anh mau về đi!”
Anh nhíu mày lại, có chút bất lực: “Sao
em lại cố chấp như vậy chứ, sự tình đã
thành ra như vậy rồi, chúng ta có vùng vẫy
cũng vô ích, em đầy tất cả bọn anh ra như
vậy, em có từng suy nghĩ đến cuộc sống
sau này của Tuệ Minh chưa?”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, lạnh nhạt
nói: “Đúng, sự tình đã đến nước này rồi,
em chỉ muốn yên lặng ở một mình, điều
này có gì mà không được chứ?”
Anh ngây ra một lát, trong phút chốc
không nói gì, rất lâu sau, anh than nhẹ một
tiếng, bất lực nói: “Được, anh cho em thời
gian đề bình tĩnh.”
Tôi tới thủ đô, thứ nhất là vì dự án AI –
trí tuệ nhân tạo của tập đoàn Cố Nghĩa, bời
vì từ trước tới nay tôi vẫn luôn đi theo dự
án này, bây giờ đột nhiên tôi bỏ đi, cũng
không biết phải ăn nói thế nào, cũng
không giải thích được.
Hai là tạm biệt Thầm Quang, ông đã
tới Hoàng An sống mấy năm, tôi cũng
không thể nào đưa Tuệ Minh chạy đi chạy
lại khắp nơi được.
4 năm saul
Thời gian trôi qua nhanh như chớp
mắt, tôi dẫn Tuệ Minh đi mua một căn nhà
ở trong ngõ ở Hoàng An.
Nói thì nói là nhà cũ, nhưng thực ra
cũng không hẳn là như vậy, dù sao nó
cũng từng được tu sửa lại, nhìn cũng
không khác cũ là mấy.
Căn nhà không lớn, hai tầng và có bốn
phòng, có điều sân khá là rộng, giữa các
với nhau được ngăn bằng một bức
tường vây.
Môi trường và khí hậu của Hoàng An
rất tốt, tới nơi đây sinh sống, ngoại trừ
những người bản địa ra thì còn có cả
những người ở nơi khác tới đây dưỡng lão,
họ thích sống một cuộc sống điền viên
nông thôn.
Sân rộng nên không gian hoạt động
của lũ trẻ cũng lớn, nhìn thấy Tuệ Minh
bước từng bước chập chững cho đến khi
chạy như bay, cô bé lớn lên từng chút một.
Thời gian càng dài, thì có càng nhiều
thứ để buông bỏ.
Khi mới tới Hoàng An, Tuệ Minh chưa
thích ứng được với nơi đây, cô bé luôn bật
khóc vào nửa đêm, tôi có dỗ thế nào cũng
không dỗ được, có rất nhiều lần, cô bé
khóc lần nào thì tôi cũng khóc theo cô bé
lần đó.
Sau một trận ốm nặng, Tuệ Minh 1 tuổi
đã bắt đâu hiều chuyện, cô bé biết được
niềm vui và nỗi buồn của tôi nên đã trở nên
ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Hoàng An ở vùng sâu vùng xa nên
đến khi Tuệ Minh 3 tuổi thì tôi mới bắt đầu
tìm việc.
Ngày đầu tiên đưa cô bé tới nhà trẻ,
cô bé cầm lấy tay tôi nói: “Mẹ, buổi tối mẹ
nhất định phải đến đón con đấy, con chờ
mẹ.”
Trong khoảng thời gian 3 năm, Tuệ
Minh đã chữa lành vết thương cho tôi, cô
bé đã giúp tôi buông bỏ được nỗi nhớ về
đứa trẻ ban đầu, thậm chí là buông bỏ suy
nghĩ về tất cả những người ð thủ đô và
Giang Ninh.
Dưỡng như cuộc đời của tôi không có
liên quan một chút nào tới họ.
Tôi ôm lấy cô bé rồi hôn lên má cô bé:
“Mẹ nhất định sẽ đến đúng giờ”
Tôi và đứa bé này, sớm đã hòa làm
một, không thể chia cách.