Dù cho có là người đầu óc ngu ngốc
cũng biết suy xét lợi hại, trước đó không
biết người bên cạnh tôi là ai, cô ta đương
nhiên cũng không kiêng dè chuyện gì mà
thích làm gì thì làm, nói gì thì nói.
Nhưng hôm nay thì cô ta biết rồi,
đương nhiên sẽ không làm xằng làm bậy
nữa. Sau khi suy nghĩ tÌ mỉ, cô ta rời đi, tôi
đứng ngây người trong sân nhà một hồi.
Quãng thời gian bốn năm này cứ như
tôi trộm được vậy, nếu như hôm nay tính
toán tỉ mỉ thì bọn họ đều tới cả, sợ rằng sẽ
không thề yên bình được nữa.
Thầm Quang ăn cơm tối xong thì được
trợ lý đón đi, Chương Nam đưa Mặc Bạch
quay về.
Tuệ Minh không có Mặc Bạch chơi
cùng nên đã tự mình trèo lên giường đi
ngủ.
Dù sao cũng có tuổi rồi, tôi cũng
không thề dễ dàng đi vào giấc ngủ, đêm
khuya mùa hạ, bầu trời đầy sao đêm, thật
sự là một đêm rất đẹp.
Có lẽ mấy hôm nay trời nóng, ban
ngày thì lúc nào cũng ồn ào huyên náo,
bây giờ đêm khuya an tĩnh, lại có người
bầu bạn bên cạnh nên tôi không còn thấy
cô đơn như vậy nữa.
Nửa đêm, cửa sân vang lên tiếng gõ
cửa, tôi đứng dậy ra mờ, người tới là Phó
Thắng Nam.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt người
đàn ông thâm trầm khó tả, dáng vẻ như
tượng thạch đứng ở cửa.
Không đớợi tôi lên tiếng, anh đã ôm tôi
vào lòng, anh không hề nói chuyện mà chỉ
lao về phía tôi, mùi rượu nồng nặc.
Tôi dìu anh vào trong sân, hỏi: “Anh
uống rượu à?”
Anh không trả lời tôi mà chỉ yên lặng
ôm lấy tôi, nhìn có vẻ giống như ngủ rồi.
Đêm khuya, trong sân có hơi lạnh, tôi
đứng dậy, dìu anh vào trong phòng ngủ.
Còn chưa dìu anh tới bên giường thì
người đã bị anh đè lên cánh cửa, bị anh
nâng mặt lên.
Tôi giơ tay đầy anh ra nhưng sức lực
nam nữ vẫn có sự khác biệt, chung quy tôi
vẫn không đẩy được anh: “Phó Thắng
Nam, anh buông tay ra!”
Anh dừng động tác lại, con ngươi sâu
hun hút, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo
vẻ buồn sâu rất lâu đã không nhìn thấy:
“Bốn năm, anh cứ nghĩ anh có thể dần dần
quên đi, nhưng thời gian càng lâu anh lại
càng khắc ghi sâu đậm. Đêm khuya yên
tĩnh, anh chỉ có thể mượn rượu giải sầu mà
thôi.”
Lời này không biết có phải thật không
nhưng lại mang theo sự thống khổ bi đát.
“Ngủ một giấc là ồn thôi.” Tôi dìu anh
ngồi lên trên giường, con người khi uống
say đều chẳng khác nào đứa trẻ.
Anh ấy không muốn nằm lên trên
giường, anh chỉ gối lên đầu gối tôi, hai tay
ôm lấy tôi, một lúc lâu sau, tôi nghe thấy
tiếng thờ đều đều của anh.
Tôi thờ dài, thấp giọng, bình tĩnh nói:
“Anh thật sự uống say rồi sao?”
Anh ấy không nói gì, chỉ lăng lẽ ôm tôi
như vậy.
Không cần anh nói tôi cũng đoán ra
được, nếu như say thật thì làm gì lại tìm tới
tận chỗ này được chứ.
Tôi đố anh dậy, đặt anh lên trên
giường rồi rời khỏi phòng ngủ.
Tôi nấu một bát canh giải rượu, mang
đến bên giường, thấy người đàn ông trên
giường vẫn nhắm mắt nhíu mày nằm
nguyên trên giường, khuôn mặt tuấn tú dịu
dàng đến lạ.
Tôi mở miệng: “Trong nhà còn có trẻ
con, sau này nếu như anh tới thì tới vào
ban ngày ấy, Tuệ Minh ngủ không sâu, dễ
bị làm tỉnh giấc lắm.”
Anh ấy châm chậm mờ mắt ra, đôi
mắt đen láy nhìn tôi, kiêu ngạo nói: “Giận
rồi hả?”
Tôi lắc đầu, rất bình thản đáp: “Không
nói nữa, anh cứ nghỉ ngơi đi, uống chút
canh giải rượu này vào.”
Dù gì thì đây vẫn là người tôi yêu, cho
dù đã đường ai nấy đi nhưng gặp lại cũng
không thể tỏ ra như người xa lạ được.
Tôi ra khỏi phòng ngủ, tìm một căn
phòng khác đề nghỉ ngơi.
Ánh sáng bình minh bao phủ cả
Hoàng An, giờ vẫn còn sớm, mặt trời
không quá gắt gao, sương mù bao phủ
khắp cả thành phố nhỏ.
Nếu như sớm hơn một chút thì có thể
leo lên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh đẹp.
Tuệ Minh phải đi học nên tôi đã dậy
sớm, tôi đứng trước gương trong phòng
tắm, trong gương là cô gái đã không còn
ưu buồn nữa, đôi mắt có hồn hơn, sắc mặt
hồng hào tươi tắn, từ bao giờ mà vẻ buồn
thương trên khuôn mặt tôi đã biến mất
vậy?
Hoặc là ngay từ khi đên Hoàng An,
trong lòng tôi đã buông bỏ tất cả, thành
phố này thật sự là nơi đề chữa lành các vết
thương trong lòng.
Ở sân nhà Phó Thắng Nam đã tỉnh
dậy, tôi thấy anh đứng dưới gốc cây mơ
trong sân, dường như đang nhìn gì đó.
Tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái,
chứ không hề tiến lên quấy rây.
Anh quay đầu lại, ánh mắt dừng lại
chỗ tôi: “Tình rồi à!”
Tôi gật đầu, tùy tiện hỏi một câu: “Anh
ăn gì?”
“Gì cũng được!”
Tôi không nói nhiều nữa, tính tình tôi
cũng ngày càng nhạt nhẽo hơn rồi.
Tuệ Minh cũng đã tỉnh dậy, thấy Phó
Thắng Nam, con bé dường như hơi ngạc
nhiên, thế giới của trẻ con rất đơn thuần.
Con bé không nghĩ gì, nhìn Phó Thắng
Nam: “Chú ơi, sao chú lại ở nhà cháu?”
Phó Thắng Nam mỉm cười: “Chú
không có nhà đề ð”“
Người nói vô tâm, người nghe có ý, tôi
rủ mắt xuống, cảm thấy thời gian trôi qua
thật nhanh, trong lòng mỗi người đều có
một vùng đất chết, mà ở đó, hoa cỏ không
còn sinh sôi nảy nở được nữa.
Một lúc sau, Tuệ Minh nói rất nhiều,
con bé liên tục hỏi Phó Thắng Nam những
câu hỏi mà mình tò