Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Gặp lại người cũ (3)


trước sau

Chỉ vài câu nói ngắn gọn của anh mà

tôi đã có chút phân tâm, bị ánh mắt nóng

rực của anh thiêu đốt.

Tôi vội tránh xa anh ra, tranh thủ đi tới

sô pha, ngước nhìn đồng hồ rồi nói:

“Không còn sớm nữa, về phòng đi ngủ đi!”

Anh duỗi tay ra, nắm lấy tôi, đặt bàn

tay tôi vào lòng bàn tay anh, rồi dịu dàng

nói: “Anh đã liên hệ với trường học trên thủ

đô, nếu em đồng ý thì hãy dẫn anh và cả

Tuệ Minh cùng đi nữa.”

Tôi mỉm cười: “Anh đâu cần tôi dắt

đâu chứ.”

Anh nhìn tôi với ánh mắt như muốn

thiêu nóng: “Em ở đâu, thì anh ở đó.”

Tôi bị anh nhìn thấu tâm tư, tôi đưa tay

lên che mắt anh và nói: “Chuyện sau này

thì để sau này hẵng tính!”

Anh ừ một tiếng, rồi lại kéo tôi vào

lòng, vùi đầu vào cồ tôi: “Thơm lắm.”

Cứ thế này thì chuyện đó khó mà

tránh khỏi, tôi nhẹ nhàng đứng dậy nói: “Đi

ngủ sớm đi!”

Anh đã sống ð đây được mấy ngày rồi,

chúng tôi rất hợp nhau, anh luôn giữ phong

thái của một người đàn ông dịu dàng luôn

có chừng mực.

Ngày hôm sau.

Vào cuối tuần, khó lòng mà ngủ được.

Tuệ Minh muốn đi ra ngoài chơi,

Hoàng An rất nhỏ nên không có nhiều

công viên giải trí, Phó Thắng Nam vừa lái

xe dạo quanh trung tâm thành phố vừa

mua sắm.

Mua cho Tuệ Minh rát nhiều đồ chơi,

tôi lại có chút không vui: “Anh chiều

chuộng con bé quá đấy, sẽ làm hư nó

mất.”

Có rất nhiều kiểu yêu thương, mà sự

nuông chiều một cách mù quáng thì sẽ

không tốt cho đứa trẻ.

Anh mím môi: “Anh đã bỏ lỡ bốn năm

trường thành của con bé nên không thể

kiềm chế được, anh xin lỗi.”

Hai từ xin lỗi thốt ra từ miệng anh

khiến tôi rất bất ngờ.

Tôi gật đầu, không so đo nữa.

Tôi đã hứa sẽ dẫn Tuệ Minh đi ăn KFC

mỗi tháng một lần.

Trên màn hình LED lớn trong tòa nhà

trung tâm thương mại đang quảng cáo là

viên ngọc trai được Tường Vân Nam quảng

cáo hai năm gần đây.

Ngồi trong cửa hàng KFC thì có thể

thấy rõ hơn đoạn video này, quầy lễ tân

đang chiếu những tin tức tâm phào về

bông hoa mới nồi Tường Vân Nam.

Cơ bản đã bàn với Phó Thắng Nam

rồi, nên các phóng viên cũng không dám

chụp chính diện Phó Thắng Nam.

Trên bản tin, anh và Tường Vân Nam

mặt đối mặt, lưng quay về phía khán giả,

có vẻ như anh bị chụp trong lúc dự sự kiện.

Với sự có mặt của Phó Thắng Nam mà

tỉ suất người xem của bản tin đã tăng lên.

“Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi!” Anh đột

ngột lên tiếng.

Tôi sửng sốt một hồi, rời mắt khỏi bản

tin, sau đó nhìn anh nói: “Anh gọi món gì?”

Tuệ Minh rất hào hứng rồi vui vẻ nói:

“Kem, hamburger coca, và khoai tây

chiên.”

Tôi cau mày: “Con ăn nồi không?”

Con bé nghiêng đầu rồi thằng thừng

nói: “Mẹ, mỗi tháng con chỉ có thể ăn được

có một lần, đây đều là món con muốn ăn

cả.”

Phó Thắng Nam có vẻ đồng tình với

logic của con bé, còn tôi thì có chút không

vui: “Tuệ Minh, khi con ăn thì cũng như con

làm việc vậy, con phải biết lượng sức mới

được, mấy món con gọi, nếu ăn không hết,

bây giờ thì chỉ lãng phí mấy trăm ngàn,

nhưng nếu đó là một công việc, con đồng

ý mà làm không được, thì cái giá con phải

trả có thể sẽ là sự mất mát đi người thân

yêu của con đấy, con hiểu chưa?

Phó Thắng Nam nhíu mày: “Con nó

mới 4 tuổi thôi mà!”

“Dù có một tuồi cũng vậy, con bé phải

hiểu được vấn đề của một đứa bé 4 tuổi,

ông cần phải đợi đến khi con bé 18 tuổi

mới hiểu chuyện.” Có thể tôi hơi khắt khe,

nhưng suy cho cùng có một số chuyện

con bé nên hiểu sớm thì càng tốt.

Anh thờ dài rồi ra hiệu cho chúng tôi

về chỗ ngồi đợi.

Tuệ Minh dường như cũng nhận ra

rằng mình không nên gọi nhiều món như

vậy, im lặng một hồi rồi nhìn tôi nói: “Mẹ,

con sai rồi, lần sau con sẽ không như vậy

nữa.”

Tôi gật đầu, ánh mắt nhìn về Phó

Thắng Nam đang di tới.

Anh đã bày tất cả đồ ăn lên bàn, sau

đó nhìn Tuệ Minh nói: “Nếu như con thích

thì cứ thoải mái mà ăn nhé”.

Tuệ Minh nhìn tôi, thấy tôi gật đầu rồi

mới bắt đầu vui vẻ ăn.

Tôi không có tâm trạng ăn uống, mắt

nhìn vào màn hình lớn ngoài cửa sổ, vẫn là

video quảng cáo trang sức của Tường Vân

Nam.

“Cho dù là Hân Nhiên hay là Tường

Vân Nam, đối với anh cũng chỉ là gặp dịp

giao lưu thôi. Nếu em thấy phiền, thì những

sự kiện sau này, anh sẽ không dẫn theo

bạn gái nữa.” Anh nói với giọng đầy vẻ

khẳng định.

Tôi khẽ thở dài: “Anh không cần phải

như vậy, em đã tìm thấy đường đi cho

cuộc đời mình rồi, em biết bản thân mình

muốn gì, cho nên, anh không cần phải lo

lắng cho em nữa.”

Anh nhíu mày, có chút không vui: “Vậy

nên em tức giận sao?”

Tôi lắc đầu, tôi thực sự không quan

tâm: “Cho dù anh ở cùng ai thì những thứ

này đều được phóng viên và giới truyền

thông sử dụng để làm trò giải trí cho quần

úng thôi. Phó

Thắng Nam, truyền thông

có thể lấy chúng ta ra đề làm trò giải trí

cho khán giả, nhưng chúng ta không thể

vướng sâu vào nó được.”

Anh mỉm cười, với nét dịu dàng trên

khuôn mặt, anh nói: “Tối nay anh sẽ nấu

ăn”

Tôi bật cười.

Tuệ Minh miệng đầy dầu mỡ: “Chẳng

phải đã nói tối nay chúng ta đi ăn ngoài

sao? Lát nữa con còn muốn đi xem phim

nữa?”

Con bé tỏ vẻ nghiêm túc, không khỏi

khiến người khác mắc cười, Phó Thắng

Nam lau miệng cho con bé rồi nhẹ nhàng

nói: “Tất cả đều do con sắp xếp vậy.”

Thời gian còn lại đều làm theo yêu cầu

của con trẻ, mọi thứ dường như rất yên

bình và đẹp đẽ.

Lúc trở về nhà thì trời đã gần tối, đi cả

ngày khó tránh khỏi mệt mỏi, Tuệ Minh

dựa vào người Phó Thắng Nam ngủ thiếp

đi.

Có lẽ tôi đã đi bộ nhiều nên tôi không

biết chỗ chân bị bong gân đã xảy ra

chuyện gì, nhưng tôi lại bắt đầu cảm thấy

hơi đau.

Có lẽ là di chứng!

Đưa Tuệ Minh về phòng ngủ, anh từ

trong phòng ngủ bước ra, thấy tôi đang rót

nước, liền lấy ấm từ tay tôi, rồi rót nước,

thân hình mảnh khảnh ngồi xổm bên cạnh

chậu đề thử nhiệt độ nước.

Hình như đủ nóng rồi, anh quay lại đồ

một ít nước lạnh vào, sau đó tháo dây giày

ra cho tôi, rõ ràng là anh muốn rửa chân

cho tôi.

Tôi có chút chống cự, giơ tay đầy anh:

“Tự tôi làm được mà.”

Anh mím môi, ánh mắt thâm thúy:

“Vất thương cũ còn chưa lành hẳn, lát nữa

băng bó xong anh sẽ lấy rượu hoa hồng

xoa bóp cho em.”

Vừa nói, ngón tay mảnh khảnh của

anh đã đưa vào chậu nước, dường như số

phận một số người đã được định sẵn.

Dù thế nào thì tôi cũng không thể

thoát khỏi sự vướng bận với anh.

Nhìn thấy anh xoa xoa mắt cá chân,

tôi nói: “Trên thủ đô nhiều việc như vậy, mà

anh lại ð đây lâu như thế, anh nên về xem

thử xem thế nào.”

Anh nhướng mắt, ánh mắt sâu thẳm:

“Thế này là em đang đuổi anh đi sao?”

Tôi lắc đầu: “Chỉ là đề nghị thôi.”

Anh không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu

tập trung xoa mắt cá chân của tôi.

Tính cụ thề ngày tháng thì anh đã đến

8 ó thai rồi! Chương 322: G…lại người c

Hoàng An được nửa tháng rồi, tôi biết rất

rõ ð công ty có rất nhiều việc, anh thường

dùng máy tính để họp online, xử lý văn

bản, đôi khi anh bận đến nỗi không thể về

nhà được.

Dù gì thì trụ sở của Phó Thiên cũng

đặt ở thủ đô, việc anh đến đây không phải

là một giải pháp lâu dài.

Tôi đã quen với cuộc sống ba bữa một

ngày, xử lý chuyện lớn nhỏ trong căn nhà

này rồi, không muốn cùng anh trờ về thủ

đô náo nhiệt kia.

Vì vậy, mặc dù hôm nay anh từ từ, lặng

lẽ tiến vào cuộc sống của tôi, cảm giác

như anh và tôi đã hòa làm một.

Nhưng sự bình tĩnh chỉ là ảo tường,

một khi xảy ra chuyện, anh vẫn phải rời đi.

Bây giờ là ban đêm, bầu trời đầy sao

sáng, mãi một lúc lâu tôi mới chìm vào giấc

ủ, tôi đã tính đến tương lai của Tuệ Minh rồi.

Tôi hiểu rõ hơn ai hết. Con bé ở lại

Hoàng An cùng với tôi, tôi thì có thể ở đây,

nhưng con bé lại không được, nó còn nhỏ,

có nhiều điều tươi đẹp còn đang chờ đợi

con bé khám phá, con bé cần phải đi xem

thử, cần phải đến trường, con bé phải

được sống trong một môi trường tốt hơn

để mờ mang kiến thức, làm giàu cho chính

mình.

Tôi lưu luyến vẻ đẹp của Hoàng An,

nhưng suy cho cùng, cũng không thể vì tôi

mà trì hoãn tương lai của Tuệ Minh được.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện