“Không có gì, Trịnh Tuấn Anh à nếu
anh muốn biết gì thì tự mình tìm hiểu đi,
không cần phải hỏi nhiều như vậy. Đừng
trở thành một tên ngốc bị người khác lợi
dụng.”
Việc Lý Vũ Linh chết nói cho cùng thì
cũng liên lụy quá nhiều người. Lâm Diên
đáng chết nhưng nếu lúc này tôi nói ra
những chuyện đó thì tôi có khác gì cô ta
của năm xưa?
Ra khỏi nhà vào sáng sớm, nghĩa
trang lại ở cách xa trung tâm thành phố.
Thấy Tuệ Minh đang ngần người nhìn bia
mộ, tôi lên tiếng: “Tuệ Minh, chúng ta về
thôi”
Tuệ Minh gật đầu, nhìn Trịnh Tuấn Anh
rồi dừng lại một chút tự giác cất lời: “Tạm
biệt chú!”
Tôi bất ngờ một lúc, thân người cao
ráo của Trịnh Tuấn Anh hơi cứng lại, dường
như đang chìm vào ảo giác mờ miệng nói
với âm thanh hoảng hốt: “Tạm biệt.”
Dắt Tuệ Minh đi trên những bậc thềm
của nghĩa trang, cô bé bước từng bước
nhỏ nhắn chậm rãi, tôi cõng con bé lên
lưng.
Bậc thang dài dằng dặc, dường như đi
thế nào cũng không thể đến cuối cùng:
“Tuệ Minh, con có thích chú vừa rồi hay
không?”
“Cũng không phải thích, chỉ là thấy
chú ấy không giống những chú khác.” Con
nhóc mỡ miệng nói, cảm thấy như có điều
gì đó.
Tôi bật cười, dù sao cũng là người
chung huyết thống, làm thế nào cũng
không thề gạt đi được.
“Mẹ không thích chú đó sao?” Cô
nhóc ghé vào bả vai tôi, có vẻ hơi buồn
ngủ.
Tôi nghĩ ngợi một chút, lắc đầu nói:
“Không thích cũng không phải ghét, chỉ là
người đó nợ mẹ một người rất quan trọng.”
“Vâng…
Giọng nói dài vang lên, chắc là con bé
buồn ngủ rồi.
Ra khỏi nghĩa trang, Tuệ Minh đã ngủ
gục trên lưng tôi, bắt taxi ð đây cũng
không dễ dàng gì nên tôi đứng đợi bên vệ
đường một lúc.
Chiếc xe Jaguar màu đen đậu bên
đường, kính cửa sổ được lăn xuống, để lộ
gương mặt lạnh lùng của Trịnh Tuấn Anh.
“Tôi đưa cô về!”
Tôi lắc đầu từ chối: “Không cần. Vẫn
còn sớm, tôi có thể bắt taxi.”
Lâm Diên chen người ra từ băng ghế
phụ, nhìn tôi với nét mặt cười tươi như hoa:
“Cô Thầm, nơi này khó đón xe, cô lên đây
đề Tuấn Anh đưa hai người về!”
Tôi mím môi, không muốn nói nhiều
với cô ta, nói một cách thản nhiên: “Không
cần!”
“Cô đưa theo trẻ em, bắt taxi không
tiện đâu, lên đi!” Trịnh Tuấn Anh nói, ánh
mắt rơi vào Tuệ Minh.
Tôi cau mày có hơi không vui.
Cũng may cách đó không xa có một
chiếc taxi chạy tới, tôi giơ tay vẫy, sau đó
nhẹ nhàng nhìn hai người: “Xe đến rồi, cảm
ơn!”
Lên xe Tuệ Minh ngủ ngon lành, về
đến căn hộ ð chung cư Hương Uyển con
bé vẫn chưa tỉnh, đặt con bé xuống
giường, tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi cầm điện
thoại lên chuẩn bị đặt một số đồ ăn về nhà.
Có một số cuộc gọi nhỡ trên màn
hình. Đều là của Phó Thắng Nam và John .
Hôm qua về muộn, tôi đã định báo cho
John biết mình không sao nhưng lại quên
mất.
Hôm nay không phải cuối tuần, John
chắc hẳn còn đang đi làm, tôi gửi một tin
nhắn báo bình an cho anh ấy.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho Phó
Thắng Nam, điện thoại được kết nối, đầu
bên kia rất yên tĩnh, giọng nói đàn ông
trầm thấp vang lên: “Sáng nay bận rộn lắm
à?
Tôi ném bộ quần áo buổi sáng mặc
vừa mới thay ra vào máy giặt, đường núi
lây lội và dính đầy bùn đất.
“Đưa Tuệ Minh ra ngoài dạo một
vòng.” Dường như Tuệ Minh đã tỉnh dậy,
trong phòng có tiếng động phát ra.
Tôi đứng dậy đi vào xem xét.
“Có kế hoạch gì cho chiều nay
không?” Phó Thắng Nam ở bên kia điện
thoại hỏi.
“Có lẽ là ra ngoài đi dạo tiếp” Tuệ
Minh thức dậy, đang ngồi trên giường
nghịch cái đèn đầu giường.
Thấy tôi con bé nói: “Mẹ ơi, con đói
rồi!”
Tôi nói vào điện thoại: “Em nấu cơm
cho Tuệ Minh ăn đã, chút nữa nói chuyện
sau”
“Được!” Anh nói với giọng ấm áp.
Tắt điện thoại không bao lâu thì
chuông cửa reo lên. Có lẽ là thức ăn đã
được giao đến.
Mỡ cửa ra thấy John mang theo rất
nhiều thứ, thấy tôi mờ cửa hơi lâu nên hỏi:
“Ngủ quên à?”
Tôi cười: “Không, anh không đi làm
sao? Sao anh lại ở đây?”
Anh ấy xách túi lớn túi nhỏ đi vào bếp,
bất lực thờ dài nói: “Tủ lạnh trống trơn, nếu
tôi không đến có lẽ hai người không có gì
đề ăn?”
Tôi gật đầu, Tuệ Minh đang ôm chân
anh ấy kêu đói bụng.
Anh ấy đưa bánh kẹo vừa mua cho
Tuệ Minh, nhẹ nhàng nói: “Tuệ Minh con
ăn trước một chút đi rồi chú nấu đồ ăn cho
con nhé!”
Rồi ngước mắt lên nhìn tôi: “Sáng nay
em đi đâu?”
“Em đến