Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Đi khỏi nhà họ Phó (4)


trước sau

Tôi sửng sốt, nhất thời không dám tin

nhìn anh ta. Tôi vẫn luôn tin rằng con người

sinh ra vốn thiện lương, nhưng tại sao có

thể như vậy.

“Cố Diệc Hàn? Vì sao? Rõ ràng anh

không thương tôi, vì sao phải phá hủy tôi

chứ? Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng làm

bất cứ chuyện gì tồn thương đến anh?”

Tôi biết ơn anh ta vì năm đó anh ta đã

dẫn tôi về nhà, cứu tôi một mạng. Trong

tháng ngày ở cữ gần như sụp đồ, thời điềm

tôi muốn chết đi, anh ta đã chăm sóc cần

thận khiến cho tôi sống lại.

Nhưng mà, tại sao? Tại sao phải đi

đến bước này?



Anh ta cười lạnh lùng, nhìn không ra

có bao nhiêu cảm xúc: “Chẳng phải em đã

từng nói không chiếm được thì hủy diệt

hay sao?”

Tôi sửng sốt, nhất thời không biết nên

mờ miệng như thế nào. Lòng tôi bị đè nén

có chút đau đớn, bỏ tay anh ta ra, tôi nói:

“Tôi thà rằng chết ở bốn năm trước.”

Trờ lại biệt thự, trong đầu tôi nghĩ cách

gì cũng không hiểu, thật ra Cố Diệc Hàn

làm như thế vì mục đích gì.

Nếu như nói anh ta yêu tôi, nhưng nếu

yêu thì tại sao anh ta lại chọn cách tồn

thương phá hủy? Nếu không thích, vậy

mục đích của anh ta là gì?

Lúc Phó Thắng Nam trờ về rất gấp

gáp, trên trán còn dính mồ hôi, dường như

anh đã chạy về.

Thấy tôi ngồi trên sô pha, anh nhẹ

àng thở ra. Anh ôm tôi vào trong ngực,

giọng nói trầm thấp: “Sau này em không

được chạy lung tung nữa.”

Tôi gật đầu, ngầng mặt nhìn anh: “Cố

Diệc Hàn đã tới!”

Anh gật đầu: “Anh biết.”

Thật ra Trần Văn Nghĩa đã nói với anh:

“Hiện tại thím vẫn luôn ở thành phố Giang

Ninh hay sao?”

Anh sừng sốt một chút, gật đầu: “Cố

Diệc Hàn ép bà ấy rời khỏi nhà họ Cố, bà

ấy đã trờ về thành phố Giang Ninh.”

Lúc trước cha mẹ Cố Diệc Hàn chết

đã đề lại bóng ma tâm lý cho anh ta. Hiện

tại Cố Diệc Hàn lại dùng sự việc của bốn

năm trước uy hiếp tôi, rốt cuộc anh ta

muốn tôi hay là Phó Thắng Nam đau khổ?

Dựa vào trong ngực Phó Thắng Nam,

tôi có hơi mệt mỏi: “Cố Diệc Hàn và anh có

hiều lầm gì không?”

/

Cơ thề anh hơi sững sờ một chút, anh

dìu tôi, có chút bất ngờ: “Tại sao em lại hỏi

như vậy?”

Tôi ngửa đầu nhìn anh và nói: “Anh ta

hoàn toàn khác so với bốn năm trước. Anh

ta dùng video vào đêm hôm đó của bốn

năm trước uy hiếp em. Em không hiểu vì

sao anh ta lại như thế? Điều này không

giống với anh ta mà em biết”

Anh hơi sững sờ một chút, kéo tôi ngồi

trên sô pha và nắm tay của tôi vào trong

lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp: “Năm đó

thím phụ trách quản lý Tập đoàn Phó

Thiên, anh ta từ nước Mỹ trờ về, người từ

cõi chết trờ về, muốn đoạt lại nhà họ Cố

trong tay thím một lần nữa. Đây vốn là

chuyện rất dễ dàng, nhưng hai cụ nhà họ

Trương bỗng nhiên nghe được nguyên

nhân chính xác cái chết của con gái. Một

số phương tiện báo đài còn đưa tin câu

chuyện Trương Huệ Mẫn và công ty truyền

thông của Tập đoàn Phó Thiên, hai cụ nhà

họ Trương không chịu nồi cú sốc này, cho

nên cả hai đều qua đời”

Hơn nửa ngày, tôi chưa lấy lại tỉnh

thần, sau đó mới hỏi: “Ai đã làm chuyện

này?”

Anh mím môi, không trả lời câu hỏi mà

lãng sang chuyện khác: “Cho nên, ân oán

giữa nhà họ Cố và Tập đoàn Phó Thiên kéo

dài đến tận bây giờ. Năm đó anh ta sắp đặt

chuyện của em, anh đã biết. Những năm

này, thương trường tranh đấu gay gắt,

không ai chiếm được lợi ích gì cà. Anh ta

muốn mang em đi, chắc là muốn bắt tay

với nhà họ Mạc”

Tôi thờ dài, có chút bất đắc dĩ, tựa vào

ngực anh và không muốn nói nữa.

Tôi vốn cho rằng chuyện trong quá

khứ sẽ trôi qua, ai ngờ người khác với

người, có người dường như làm cách nào

cũng không cho qua được.

Phó Bảo Hân đến tìm tôi, tôi có hơi bất

ngờ. Phó Thắng Nam bận rộn nhiều việc,

tôi cũng bắt đầu chuẩn bị việc nghiên cứu.

Nhà họ Phó không phòng bị với bà ta,

bảo mẫu đứng ở cửa phòng sách báo cho

tôi biết rằng bà ta đã đến đây.

Tôi sửng sốt một lát, lập tức gật đầu,

sau đó đi xuống lầu.

Lần chia tay trước cũng đã hơn nửa

tháng, bà ta ăn mặc đoan trang, chẳng qua

nhầm tính thời gian hiện giờ bà ta đã gần

bốn mươi, trên mặt đã có một ít nếp nhăn

và già đi.

Nhìn thấy tôi, bà ta chậm rãi nhấp một

miếng trà rồi ngước mắt nhìn tôi: “Hai năm

trước, anh hai và chị dâu đã di dân, hôm

nay ở nhà họ Phó chỉ còn một người lớn là

ˆ

. Dù sao giữa cháu và Thắng Nam cũn

từng là vợ chồng, hôm nay rời khỏi coi như

là gặp nhau vui vẻ thì chia tay cũng vui vẻ.

Năm đó lúc cháu rời đi không mang theo

bất cứ thứ gì, hiện tại cháu muốn gì thì cứ

việc nói, nhà họ Phó sẽ cố hết sức đáp ứng

yêu cầu của cháu.”

Rất rõ ràng, bà ta đến đây đề ra lệnh

đuồi khách.

Tôi mím môi, nữa ngày mới nói: “Tổng

giám đốc Phó muốn đuổi tôi đi ư?”

Bà ta cười nhạt, lắc đầu: “Không phải,



cô chỉ cảm thấy dù sao cháu cũng là cô gái

được nhà họ Thầm nhận nuôi công khai, lại

là con gái ruột của nhà họ Mạc, lùi một

bước mà nói, cô đang đứng trên góc độ

của cháu và lo nghĩ cho cháu. Cháu có bối

cảnh gia đình tốt như vậy, sau này nếu có

gì đó không tốt truyền ra ngoài cũng

không được có đúng hay không?”

Từng câu từng chữ đều đứng trên góc độ của tôi mà lo lắng chu đáo, theo lý mà

nói tôi nên cảm ơn.

Nhưng mà…

Tôi đứng dậy, người ta đã nói đến mức

độ này, tôi không còn lý do gì đề ở lại.

Nhìn về phía Phó Bào Hân, tôi mìm

cười, vẻ mặt nhàn nhạt: “Cảm ơn Tổng

giám đốc Phó đã chỉ bảo, lời cô nói cũng

rất đúng. Tôi đã ly hôn với Phó Thắng

Nam, về tình về lý tôi không nên công khai

ð chỗ này, thật sự không thích hợp.”

Tôi dừng một chút mới tiếp tục nói:

“Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Phó, tôi

dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì sẽ rời đi

ngay lập tức.”

Từ trước đến nay, tôi là kiều người có

tính tình thằng thắn. Tôi xoay người lên lầu

lại bị bà ta ngăn lại, trên mặt bà ta vẫn tươi

cười như trước: “Đứa trẻ này, nói gió chính

à mưa. Cháu xem, cô mới đến đây ngồi

một lúc mà cháu lại bất chợt rời khỏi, vậy

chẳng khác nào với cho Thắng Nam biết

rằng người cô đây đã đuổi cháu rồi hay

sao?”

Tôi nhướng mày: “Không phải như vậy ư?”

Mặt bà ta cứng lại, nhất thời chỉ biết

xấu hồ “A” một tiếng, nhưng chỉ trong nháy

mắt, bà ta đã tiếp tục nói: “Đương nhiên

không phải, cô cũng vì lo lắng cho cháu,

nghĩ đến một cô gái như cháu cần phải có

một danh tiếng tốt mới được”

Tôi cười nhạt, không có biểu cảm gì:

“Vậy cảm ơn Tổng giám đốc Phó.”

Bà ta lắc đầu, vẻ xấu hồ trên mặt cũng

tan biến và cười nói: “Như vậy thì cháu

cũng không cần phải vội vàng dọn đi ngay

đâu, chỉ bằng cháu đợi cần thận nói với

Thắng Nam một chút. Đứa trẻ đó thật sự

không chịu nói lý lẽ, cháu lại hiểu thằng bé nhất, hay là cháu tìm một sai lầm nào đó và

dọn ra ngoài, như vậy đều tốt cho cả cháu

và thằng bé.”

Thì ra tất cả đều là muốn tôi và Phó

Thắng Nam ầm ï một trận, sau đó tôi chủ

động dọn ra ngoài đúng không?

Suýt chút nữa tôi đã bật cười. Tôi là

người trời sinh hay đối nghịch, trong lòng

ần giấu tức giận, không khỏi khó chịu.

Tôi nhìn bà ta và thàn nhiên nói:

“Không cần lấy cớ nhiều như vậy, vốn dĩ tôi

cũng không tính ở đây lâu dài, dọn ra ngoài

là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Dứt lời, tôi đi lên lầu, lấy quần áo cất

vào bên trong vali. Khi từ trên lầu đi xuống,

Phó Bảo Hân có chút lo lắng, bà ta chặn

đường tôi: “Thầm Xuân Hinh, cháu có thể

không cần chuyền đi gấp gáp như vậy,

nhất thời không vội.”

Tôi cười nhạt: “Không sao, đúng lúc

hôm nay tôi có thời gian!”

Mấy ngày này, Trần Văn Nghĩa đều ở

trong biệt thự. Anh ta thấy tôi kéo vali sắp

đi, tay mắt lanh lẹ gọi điện thoại cho Phó

Thắng Nam.

Sau đó anh ta ngăn tôi lại, có hơi khó

hiểu: “Cô chủ, cô phải đi xa ư? Đến chỗ

nào? Tôi đưa cô đi”

Tôi mìm cười lắc đầu: “Không cần, tôi

đã gọi xe, một lát sẽ đến”

Hoàn toàn chính xác, xe tới rất nhanh,

một lát đã đến.

Phó Bào Hân thật sự không ngờ tôi sẽ

đi như vậy, bà ta lập tức luống cuống, sắc

mặt có chút trắng bệch kéo tôi, nói: “Thầm

Xuân Hinh, cháu không cần phải đi gấp

như vây, cô…”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện