“Tốc độ lật mặt của cô Lâm khiến
người ta thật kinh ngạc. Tôi thản nhiên
nhìn cô ta một cái, cầm túi xách, chuẩn bị
trực tiếp tới nhà họ Phó.
Phó Thắng Nam không đỉi, nhưng tôi
không thề không đi.
Vừa tới cửa đã bị Lâm Hạnh Nguyên
cản lại, Phó Thắng Nam không có ở đây,
cô ta không giả vờ như thỏ trắng nữa, lạnh
lùng nhìn tôi nói: “Chừng nào thì cô ký thỏa
thuận ly hôn?”
Tôi sững sờ, ngược lại nở nụ cười, nhìn
cô ta nói: “Bây gið cô Lâm đang dùng thân
phận người thứ ba đến ép tôi ly hôn sao?”
“Cô mới là người thứ ba.” Hình như cô
ta không thích bị người khác gọi là người
thứ ba, sắc mặt cô ta tối sầm lại, nói:
“Thầm Xuân Hinh, nếu như không phải tại
cô, bây giờ nữ chủ nhân của ngôi biệt thự
này chính là tôi chứ không phải cô. Bây giờ
ông cụ đã chết, không ai có thể che chờ
cô ở lại nơi này được nữa, nếu như tôi là cô,
tôi sẽ ngoan ngoãn ký tên, cầm tiền Thắng
Nam cho cút đi thật xa”
“Cô Lâm, đáng tiếc cô không phải tôi.”
Lạnh lùng bỏ lại cho cô ta một câu, mặc kệ
cô ta giương nanh múa vuốt, tôi trực tiếp đi
lướt qua cô ta chuẩn bị xuống lầu ra ngoài,
ngoại trừ Phó Thắng Nam, trên thế giới này
không ai có thể tồn thương tôi mảy may.
Lâm Hạnh Nguyên đã quen được
người ta vây xung quanh, lúc này lại bị tôi
xem thường, cô ta có chút không cam
lòng, dùng sức kéo tôi lại nói: “Thẩm Xuân
Hinh, cô còn biết xấu hổ hay không? Anh
Thắng Nam không thích cô, cô ở lại bên
cạnh anh ấy được cái gì?”
Tôi ngoái đầu lại nhìn cô ta, có chút
buồn cười, bình tĩnh nói: “Nếu cô đã biết
anh ấy không đặt tôi trong lòng, cô cần gì
phải căng thằng như vậy?”
“Cô… Con nhóc lập tức xấu hồ, trong
lúc nhất thời không nói nên lời.
Tôi ghé sát vào cô ta, cười khẩy một
chút, hạ giọng nói: “Về phần tôi ở lại bên
cạnh anh ấy được cái gì..“ Nói đến đây,
giọng tôi chậm rãi, dịu dàng nói khẽ: “Kỹ
thuật của anh ấy tốt như vậy, cô cảm thấy
tôi có được cái gì?”
“Thầm Xuân Hinh, cô là đồ không biết
xấu hồ” Mắt Lâm Hạnh Nguyên chợt đỏ
lên vì tức, không thèm đề ý chuyện gì khác
nữa, đưa tay đẩy tôi, phía sau tôi là cầu
thang, xuất phát từ bản năng, tôi nhích
người tránh được động tác của cô ta.
Nhưng tôi không ngờ rằng Lâm Hạnh
Nguyên lại không đứng vững, rơi thằng
xuống dưới cầu thang.
“Á” Trong phòng khách truyền tới
tiếng hét thảm thiết của cô ta, trong lúc
nhất thời tôi ngây ngần cả người, vẫn chưa
kịp phản ứng.
Cơ thề chợt bị đầy mạnh ra, sau đó
dáng vẻ Phó