Không bao lâu sau, chuông
của cửa lớn biệt thự kêu lên, tôi
quay người đi mờ cửa cùng lúc đó
chuông điện thoại cũng vang lên.
Là Phó Thắng Nam gọi tới.
Tôi nghe điện thoại, còn chưa
kịp nói gì thì anh đã mở miệng trước:
“Cô đi mờ cửa một chút, là
những người tới lắp phòng cho trẻ
” Mặt khác, phòng cao nhất của
vườn hoa không ở được nữa rồi, cô
đề bọn họ làm lại một phòng chính,
cô ð bên đó cũng có thể ngủ ngon
hơn một chút.”
Tôi ừ một tiếng đi mờ cửa rồi
nhìn thấy một người đàn ông trung
niên đang nhìn tôi hỏi:
“Xin chào bà Phó, chúng tôi là
do anh Phó gọi đến để lắp đặt
phòng cho trẻ con.”
Tôi gật đầu sau đó mờ cửa đề
cho bọn họ tiến vào, theo đó tôi nói
vào điện thoại:
“Anh đang ở đâu? Bao giờ mới trở về?”
“Tôi đang ð quán bar Đức
Thiên Kỳ, có lẽ muộn một chút mới
về. Bữa tối tôi đã đặt canh cho cô,
một lát nữa đầu bếp Lý sẽ cho
người mang đến cho cô.”
Giọng nói của anh nhàn nhạt
nhưng đã sắp xếp hết tất cả. Tôi
chỉ ừ một tiếng cũng không nói
nhiều gì thêm:
“Được rồi, vậy tôi cúp máy đây.”
Nhìn hòn non bộ ở ngoài sân,
trong lòng tôi có chút loạn giống
như là bị người khác nhẹ nhàng lấy
đi mất trái tim. Tôi cảm thấy hơi
đau một chút nhưng lại mang theo
một cảm giác ấm áp và rung động
không tên.
Phó Thắng Nam quả thật rất
biết cách chăm sóc người khác, tôi
đã biết điều này từ lâu lắm rồi. Nếu
như anh ấy đặt bạn ở trong tim, thì
anh có thể chăm sóc cho bạn như
một người bị liệt toàn thân vậy.
Nhưng mà chút ấm áp đẹp đẽ
này, có thể duy trì được bao lâu đây?
Mặt trời đã dần dần xuống núi,
đầu bếp Lý cho người mang canh
tới còn mang theo chú thức ăn
cùng, đây đều là đồ bồi dưỡng cơ thể.
Tôi cũng không ăn bao nhiêu,
đợi công nhân bọn họ đi hết tôi
mới ð trong phòng đi lại xem một vòng.
Thay đổi cũng rất nhiều,
những đồ vật trưng bày ð phòng
khách đã được cất đi, dọn dẹp
sạch sẽ những đồ vật trước kia bị
tôi đập vỡ. Nhưng thứ còn lại đều
được Phó Thắng Nam đưa vào
trong kho.
Căn phòng vốn dĩ hơi tối tăm
và nghiêm chỉnh, gið đã được bày
trí thành một màu sắc rất ấm áp.
Đến cả màu nâu nguyên bản của
ghế sô pha cũng đã được đổi
thành màu xanh Nhã Điền, nhìn vô
cùng ấm áp. Bậc thang La Mã đã
được trải thảm, trên hành lang
được treo rất nhiều bức tranh với
tông màu ấm áp. Phòng của em bé
chủ đạo là màu xanh da trời, nhìn
vô cùng bắt mắt, khiến tâm trạng
của người xem tốt lên rất nhiều.
Tôi cảm thấy mắt mình hơi
chua xót, anh làm như vậy là vì đứa
bé hay là vì tôi? Đại khái là vì đứa
bé đi!
Tôi ngồi thất thần trong phòng
đứa bé không muốn đi ra, tôi lưu
luyến những điều tốt đẹp ấm áp
này. Chuông cửa dưới nhà bỗng
nhiên vang lên, mãi về sau tôi mới
phát hiện ra đành chạy xuống nhà
mở cửa.
Mờ cửa ra, là Kiều Cảnh Thần,
nhìn tôi một lúc lâu mới vào, sắc
mặt anh ta trông không được tốt lắm:
“Căn nhà to như thế nào mà
giám đốc Thẩm đi lâu như vậy?”
Tôi không thèm đề ý đến anh
ta, nhìn thấy sau lưng anh ta là Phó
Thắng Nam đang ngồi bên cạnh
bồn hoa, nửa người dựa vào hòn
non bộ. Nhìn bộ dạng giống như là
uống hơi nhiều rồi. Tôi đi thẳng đến
bên cạnh Phó Thắng Nam, một
thân mùi rượu nồng nặc truyền tới,
tôi không khỏi nhíu mày. Tôi đỡ anh
lên, nhìn Kiều Cảnh Thần nói:
“Cám ơn anh đã đưa anh ấy về.
Kiều Cảnh Thần không nói gì,
chỉ nhìn tôi một cái rồi rời di.
Sau khi đã dìu Phó Thắng
Nam vào trong phòng, nhìn anh mơ
mơ màng màng cũng không biết
nên nói cái gì, tôi chỉ cúi đầu ngồi
gần ở đó. Bộ dạng của anh vừa
giống như uống say rồi, vừa lại
không giống như đã say.
“Trong bụng có khó chịu
không?” Tôi mờ miệng hỏi, lắc lắc
người anh một chút.
Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh
mắt có chút mê ly:
“Đã ăn cơm chưa?”
Tôi gật đầu thờ dài một hơi,
nhìn anh như vậy chỉ sợ là uống
nhiều hơn bình thường rồi. Tôi
đứng dậy đi rót cho anh cốc nước,
bất ngờ bi anh kéo lai. Tôi mất đà
nằm lên chân anh, anh hơi híp mắt,
mơ hồ hỏi tôi:
“Đi đâu?”
“Đi rót cho anh cốc nước.”
Nhìn anh như vậy có khác gì
đứa trẻ không cơ chứ.
Anh gật đầu nói:
“Tôi đi cùng cô.” Nói xong anh
liền đứng dậy, nhưng đứng không
vững nên lại ngồi xuống.
“Được rồi, anh ngoan ngoãn
ngồi đây di, tôi đi rót cho anh cốc
nước, không cần phải dày vò bản
thân như vậy.”
Đã thành cái dạng này rồi còn
muốn đi cùng tôi.
Tôi đứng dậy rót cho anh cốc
nước, hai tay anh buông thõng
xuống giống như một người không
có xương cốt vậy. Tôi không khỏi
thờ dài, đặt cốc nước lên miệng anh.
“Mở miệng nào.”
Anh mê man nhìn tôi: “Thẩm
Xuân Hinh.”
“Vâng.” Tôi để miệng cốc lên
gần miệng anh để anh uống một
hớp, tôi duỗi tay cời quần áo cho
anh lại bị anh giữ lại
“Đừng động.”
“Phó Thắng Nam bây giờ anh
nên đi ngủ rồi.” Tôi ngẩng đầu nhìn
đồng hồ, đã mười hai giờ đêm rồi.
Anh gật đầu sau đó đứng dậy:
“Được, vậy tôi phải về nhà
đây. Một mình Thẩm Xuân Hinh ở
nhà sẽ không được an toàn!”
Tôi??? Anh đã uống bao nhiêu
rượu vậy trời?
Tôi kéo anh về lại giường, thồi
vào mặt anh nói:
“Phó Thắng Nam bây giờ anh
đang ở nhà rồi đó. Anh nhìn cho rõ
tôi này, tôi là Thẩm Xuân Hinh.”
Anh mỡ to