Sau một lúc nghỉ chân mọi người bắt đầu đi tiếp, nước đã hết còn gặp phải sương mù, cô lấy la bàn nhưng la bàn không xác định được phương hướng, cô cảm thấy kì lạ nói mọi người chia nhóm tiền lối ra.
Cô bỗng nhớ
" sương mù lúc ban ngày mà lại ở giữa rừng " cô hét lên
" lấy mặt nạ khí đeo vào mau lên "
họ không nói lập tức làm theo, họ tin tưởng cô tuyệt đối.
Kinh Lục bất ngờ hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
Cô đáp "Đây là rừng giác sương , nó có tên như vậy là do chỉ có sương mù vào ban ngày, ban đêm không có sương mù lại có khói độc.
Kêu mọi người đeo mặt nạ do trong sương mù có thể làm người ta ảo giác về cái họ sợ nhất và nó có độc làm mọi người bị nổ tung não khi hít phải nó "
Nói xong kêu kêu Dung Tề tiêm cho mỗi người một liều haloperidol, cô lại không biết làm cách nào thoát thân nhờ có hoa hướng dương mà họ có thể tìm được đường ra do lúc này chỉ mới 13h mặt trời sẽ di chuyển hướng Đông Nam, hướng Đông là hướng có thể băng qua khu rừng.
Sau chuyến đi đến hiện tại không mất một ai làm cho cô rất mừng nhưng cô lại có cảm giác bất an tiếp theo sẽ không nhàn như vậy.
Cô nhìn đồng hồ và đáp
" Mọi người đói rồi phải không tôi và đội trưởng đi kiếm thêm thức ăn lương khô ăn không đủ đâu."
Từ từ họ đi mất, chỉ còn Dung Tề, Kinh Lục và một số người khác.
Lúc này bọn lính tò mò chỗ cây ăn trái ở xa kia bèn đến đó mà không biết nguy hiểm đang đến, 2 người lính đi đến xem thấy quả rất to và nhìn rất ngon liền đem về cho mọi người.
Họ thắc mắc nói " Sao cô chủ và đội trưởng đi xa thế không phải có cây ăn trái ở kia sao"
Dung Tề nói " Không hái chắc có lý do "
anh lính kia bèn nói
" ăn thì ăn lý do gì chứ nhìn nó đâu có độc "
thế là sau khi 2 anh lính kia ăn rồi bắt đầu thấy chóng mặt, da nổi phồng.
Lúc này Uyển Tâm và đội trưởng về tới cùng với một số trái cây tính là ăn được, kiếm được củi săn được 2 con nai.
Cô bực Dung Tề và Kinh Lục vô cùng, họ chưa bao giờ đến khu rừng này sao biết nó có đầy nguy hiểm, ăn không dám uống cũng không toàn phải tự kiếm nguyên liệu mà làm.
Họ là những bộ đội do gia tộc huấn luyện lại không đưa họ đến Amazon huyến luyện.
Không biết mấy gia tộc đó nghĩ gì.
Thêm hai thiếu gia này đi nữa hên là có một người biết chút về trị bệnh
Cô lắc đầu rồi nhìn anh Kinh Lục nhờ vả
" Anh giúp họ lấy thuốc "
Xong cô đi đến hai tên lính giọng lạnh băng nói
" Tôi không cần người vô dụng "
nói đến đây 2 tên lính kia xanh mặt, cô lo họ sẽ chết do không hiểu biết nên nhắc nhở.
" Bụp bụp " cô đánh vào bụng của 2 tên lính giúp họ nôn ra hoa quả vừa rồi, may là họ còn không