Uyển Tâm sau khi cứu con rắn kia xong thì bj con rắn đó định tấn công cô.
Tiểu kim " khè khe " cùng thái độ hung dữ làm cho con rắn kia sợ hãi trườn nhanh vào lồ ng.
Rồi kim xà bò lên tay cô, nó cạ đầu mình vào ngón cái của cô, quay sang nhìn con rắn kí cảnh cáo.
" Đây là chủ nhân tao mày dám vô lễ tao ăn mày nghe chưa "
Uyển Tâm nhìn nó cười cười nói " Được rồi đừng làm nó hoảng sợ "
" Tao có chuyện hỏi mày đây ?"
Chú rắn kim xà nghe hiểu lời cô, nó gật gật cái đầu mình
" Nó trườn đến một mặt phẳng trên màn hình máy tính.
Uyển Tâm hiểu ý nó bèn bật chế độ vẽ trực tiếp trên màn hình.
Uyển Tâm hỏi nó " Mày biết tiểu Hỏa và tiểu Thủy ở đâu à ?
Chú rắn kim xà nhìn cô gật đầu rồi nó vẽ hình bát quái trên màn hình, vẽ xong nó nhìn cô " khè khè "
Uyển Tâm khen nó " Không ngờ mày lợi hại nhỉ ? Tiểu kim xà "
Nó được khen ngoắc ngoắc đuôi , nhìn thật buồn cười.
Uyển Tâm vuốt vuốt nó nói
" Mày đi theo tao giải cứu bạn mày nhé, đến lúc mày nên cho con người biết ai là vua loài rắn "
Nói xong Uyển Tâm bị bóng dang ngoài cửa làm giật mình, Uyển Tâm la lên " Má ơi hú hồn "
Thiếu Kỳ nhăn nhăn mày suy nghĩ " Thì ra cô ấy cô đơn như vậy ?"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
1 tiếng trước
Thiếu Kỳ theo thầy của cô vào phòng làm việc của ông.
Anh nhìn xung quanh phòng, thầy đều là các giấy khen và giải thưởng của ông được treo phòng phòng.
Ông Leo mời anh ngồi nói " Con ngồi chờ ta một lát ta pha chút trà nhé ?"
Thiếu Kỳ thấy ông lại một chiếc tủ bằng gỗ lim đã cũ lấy ra một bộ ấm trà đạo.
Anh chăm chú nhìn và hỏi ông
" Thầy thích trà đạo ạ ?"
Ông cười tít mắt nói " Phải ta thích trà đạo và con bé cũng thế "
Ông thành thục pha trà, các động tác mềm mại dù ông đã lớn tuổi
" Ta thích trà con bé pha, nó còn biết ủ trà và rượu nữa Hahaha"
Anh để ý đến kế bàn gỗ liêm cũ là một chiếc tủ bằng gỗ tùng, bên trong có rất nhiều giấy khen và giải thưởng mang tên Đông Phương Uyển Tâm.
Anh nhìn thấy hình ảnh cô chụp cùng với thầy mình, cô cầm tấm bằng cười vui vẻ và hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên anh chú tâ m đến cô.
" Cô ấy tốt nghiệp cách nay bao lâu rồi thầy ?"
Ông ngồi nhớ lại " Hình như là 5-6 năm hay gì đấy, ta không nhớ rõ.
Ta có ghi ngày tháng năm sau lưng tấm hình ấy haha người già rồi không nhớ được bao nhiêu "
Anh nhìn từ trên xuống dưới, trong tủ có khoảng 25 giải thưởng trở lên.
Anh nhìn thấy giải thưởng do chính phủ trao cho cô " Tài năng trẻ y học " và cả giải Nobel Y học của Quốc Tế.
Ông pha xong trà gọi anh " Lại đi uống trà với ta nào chàng trai "
Anh ngồi xuống đưa chén trà lên miệng, mùi thơm của trà k1ch thích vị giác của anh.
Anh nếm xong một ít rồi nói
" Thầy pha trà rất ngon "
Ông cũng đưa lênngửi ngửi xong lại đong đưa ly trà " Vậy sao? Đây là trà con bé ủ đấy "
Thiếu Kỳ nhìn ông định nói nhưng lại thôi, ông nhìn ra hành động của anh
" Cháu định hỏi gì à chàng trai ?"
Thiếu Kỳ tò mò hỏi ông " Cô ấy là người thế nào ạ ?"
Ông ngạc nhiên nói "Các cháu không