Ngay lúc này, Hạ Tử Hy đang đứng trước cửa, chuẩn bị quay người rời đi.
“Cô là ai? Tại sao lại có mặt ở đây?” Một giọng trầm thấp và đề phòng từ phía sau truyền đến.
Hạ Tử Hy hiểu rõ, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, sau này nhất định sẽ gây ra hiểu lầm trầm trọng.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy liền ngước mắt, “Tôi là…” chưa nói hết câu, ngay khi Hạ Tử Hy nhìn thấy người đứng trước mặt, cô không khỏi có chút hoảng hốt.
Đầu óc như trống rỗng trong giây lát!Làm sao lại là anh ta?Mục Cảnh ThiênAnh ta là Tổng giám đốc Tập đoàn Vân Duệ?Không thể nào?Ngay giờ phút này, trong đầu cô chỉ có mình suy nghĩ, mà suy nghĩ đầu tiên lóe lên chính là quay người bỏ chạy, nhưng bước chân cô cứ như dính chặt vào nền đất, không có cách nào di chuyển được.
Mục Cảnh Thiên của hiện tại, so với năm đó có thêm vài thành thục ổn trọng, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng rõ ràng, tinh tế hơn, nhưng vẫn đẹp trai đến mức người khác không thể nhìn thẳng được.
Nhìn thấy trong mắt Mục Cảnh Thiên tràn ngập sự kinh ngạc và bất ngờ.
Đồng thời, Mục Cảnh Thiên cũng quan sát người phụ nữ trước mặt mình, khuôn mặt chữ V trắng nõn vô cùng tinh xảo xinh đẹp, đôi môi hồng nhạt, sống mũi cao nhỏ thanh tú, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước hồ thu.
Không thể không nói rằng, người phụ nữ trước mặt anh chính là một mỹ nữ.
Trên thương trường không thiếu mỹ nữ, nhưng có thể khiến người khác chỉ với một ánh nhìn cảm thấy tinh thần thoải mái, quả thật rất ít.
Có điều…Nhìn ánh mắt cô ta nhìn mình…có chút kì quái.
Có khi nào, cô ta quen biết mình?Nhưng trong ấn tượng của hắn, không hề quen biết người phụ nữ này, nếu có hắn chắc chắn sẽ nhớ rõ.
“Cô vẫn chưa trả lời tôi?” Lúc này Mục Cảnh Thiên nghiêm giọng hỏi.
Chỉ với một câu nói đã kéo lý trí của Hạ Tử Hy quay trở lại với hiện thực, Hạ Tử Hy nói, “Tôi là…”“Cô đứng ở ngoài nghe lén?” Lúc này, Tiêu Vân từ bên trong bước đến, trực tiếp chất vấn Hạ Tử Hy.
Từ trước đến nay, mỹ nữ đều nhìn không thuận mắt mỹ nữ.
Tiêu Vân khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, có một cảm giác cực kì không thoải mái, cảm giác đó như xuất phát từ nội tâm mà tràn ra ngoài.
Huống chi, trong mắt cô