"Đã nói với em rồi mà, ra ngoài nhớ đem theo thẻ. Hôm nay em thấy hậu quả chưa, đúng là không chịu nghe lời anh gì cả." Phương Từ Khiêm cẩn thận đặt lên tay của Mạc Hy Tuyết một chiếc thẻ. Mà thẻ đó cũng không phải là thẻ ngân hàng bình thường đâu, đó là một chiếc thẻ đen huyền thoại người người mong ước được nắm trong tay đó.
Mạc Hy Tuyết vô cùng sửng sốt, cô trợn mắt nhìn chằm chằm thứ vừa được đặt lên tay của mình, há hốc mồm nói không lên lời. Mấy người kia còn đang không ngừng mỉa mai châm chọc cô, nhất là nhân viên ở đây, sau khi bọn họ nghe Mạc Hy Tuyết nói cô bị Phương Từ Khiêm lạnh nhạt thì thái độ liền quay ngoắt đi. Không còn là sự nhiệt tình ban đầu nữa mà thay vào đó chính là những lời xúc phạm cay nghiệt vô cùng.
Cô không nói lại bọn họ, thì đúng lúc ấy, Phương Từ Khiêm vừa hay đến đây. Anh nhìn vợ mình bị người khác bắt nạt liền không để yên, người đàn ông này gác hết mọi việc còn đang làm dở chạy đến chỗ của Mạc Hy Tuyết. Cô gái này là vợ của anh, Phương Từ Khiêm không thể để cô bị người khác ức hiếp bắt nạt được.
Lúc nhìn thấy Phương Từ Khiêm, Mạc Hy Tuyết vô cùng ngạc nhiên, "Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông kia chỉ cười cười, anh đưa tay gãi gãi đầu, "Chồng em có công chuyện cần đi qua đây, nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng vợ anh bị người khác ức hiếp như thế." Ai nấy đều sợ xanh mặt mũi khi nghe được câu nói kia của Phương Từ Khiêm.
Mạc Hy Tuyết cầm chiếc thẻ đen kia mà tay cô đã run hết cả lên, cô giấu giếm đưa lại cho người đàn ông phía trước, "Này, anh cầm lấy đi, sao lại cho tôi cái này. Tôi không dám lấy đâu." Vẻ mặt của Mạc Hy Tuyết vô cùng khó xử.
Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cô, "Ngoan, của anh thì cũng là của em. Cái này anh cho em, nếu thiếu thì cứ nói với anh, anh sẽ đưa cho em mấy cái mà xài. Chồng em kiếm tiền là để cho em tiêu. Nhà chúng ta thừa tiền, em muốn mua gì thì mua, mua cả cái trung tâm thương mại này về nhà cũng được." Thanh âm phát ra từ miệng của Phương Từ Khiêm mang theo sự cưng chiều vô cùng đối với bà xã của mình.
Mạc Hy Vân vô tình nghe được câu này, trong lòng cô ta đang vô cùng ghen tị.
Cô ta ghen tị vì tại sao Phương Từ Khiêm lại tốt với Mạc Hy Tuyết như thế? Không phải là chị ta bị người đàn ông này ghẻ lạnh hay sao? Giờ nhìn chiếc thẻ đen mà Phương Từ Khiêm đưa cho Mạc Hy Tuyết, thứ mà cô ta ước ao muốn chạm vào một lần mà không được, thì nỗi ganh ghét ở trong thâm tâm cô ta lại ngày một lớn.
Cho dù nhà họ Cố có giàu như thế nào, Cố Dư Nhân cũng không thể cho cô ta chiếc thẻ đen kia. Cùng lắm chỉ là thẻ vàng mà thôi. Cô ta nghiến răng nghiến lợi thầm chửi rủa Mạc Hy Tuyết, sao người phụ nữ này số lại tốt như thế chứ?
Mà cảnh tượng này có thể cho thấy, Phương Từ Khiêm chẳng những không hề ghẻ lạnh Mạc Hy Tuyết mà anh còn vô cùng quan tâm đến bà xã nhà mình nữa.
Sắc mặt của Mạc Hy Vân không biết đã trắng bệch từ lúc nào không hay. Cô ta lay lay ống tay áo của Cố Dư Nhân nhưng người đàn ông đó cũng bất lực. Hắn ta vốn không thể làm gì được Phương Từ Khiêm cho nên chỉ đành đứng ngoan ngoãn một bên thôi.
Kéo Mạc Hy Tuyết vào trong lòng, đôi mắt hiện lên những tia lạnh lẽo của Phương Từ Khiêm quét qua một lượt những người đang đứng ở đây, anh hằn giọng, "Đám nhân viên mấy người cũng giỏi nhỉ, khách mua hàng mà đối xử chẳng khác gì một con vật thấp kém, mà đó lại là vợ của tôi, có phải mấy người đều không cần công việc này nữa hay không?" Phương Từ Khiêm cố gắng không nổi điên lên, nhưng nếu hôm nay anh không đi qua đây thì không biết vợ anh sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Đám người kia cúi gằm mặt xuống, không ai dám nói một câu nào. Cả người của bọn họ run lên bần bật, khuôn mặt co rúm lại vì sợ hãi. Mạc Hy Vân kia lần này hại chết bọn họ thật rồi, dây vào