"Phu nhân, Phương tổng gặp tai nạn rồi, giờ đang rất nguy kịch, chị mau đến bệnh viện X đi." Ở đầu dây bên kia, trợ lý của Phương Từ Khiêm đang hốt hoảng gọi điện thoại cho Mạc Hy Tuyết.
Bởi vì Phương Từ Khiêm vừa mới gặp tai nạn do đi thị sát công trường.
Cạch!
Chiếc điện thoại trên tay của Mạc Hy Tuyết rơi bộp xuống đất, sắc mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu nào. Cô thất thần một vài giây, cả người thoáng chốc run lên bần bật. Khoé môi của cô hơi mấp máy dường như muốn nói điều gì đó nhưng tiếng không thể bật ra từ cổ họng của cô.
Mạc Hy Tuyết giật mình, nhanh chóng chạy ra đường phi nhanh như bay đến bệnh viện theo địa chỉ của trợ lý kia. Hai tay của Mạc Hy Tuyết đan xen vào nhau, móng tay đâm sâu trong da thịt của cô, một cơn đau truyền đến từ tay của cô, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy đau đớn nữa. Bây giờ cô chỉ cầu mong cho Phương Từ Khiêm không gặp phải chuyện gì nguy hiểm mà thôi.
Chiếc xe dừng lại ở bệnh viện, Mạc Hy Tuyết nhanh chóng trả tiền xe rồi phi nhanh như bay lên trên. Trợ lý thấy Mạc Hy Tuyết thì nhanh chóng thúc giục, "Chị mau vào bên trong đi, tổng giám đốc đang ở bên trong đó đấy." Mạc Hy Tuyết gật đầu liên tục rồi vào trong luôn.
Trợ lý ở bên ngoài khẽ thở dài, haizz, Phương tổng, nếu anh không nghĩ ra cách thì để tôi giúp anh vậy.
Mạc Hy Tuyết khóc lóc xông vào bên trong, nhưng lại bắt gặp cảnh tượng Phương Từ Khiêm đang được bác sĩ băng bó cho chứ không hề rơi vào tình trạng nguy hiểm như trợ lý nói. Nhưng lúc này Mạc Hy Tuyết đang rất lo lắng, cô chạy nhanh đến chỗ Phương Từ Khiêm, hoàn toàn quên hết những lời mà trợ lý đã nói với mình, "Này, anh không sao đấy chứ? Tôi nghe nói anh gặp tai nạn, thế anh có bị thương nghiêm trọng không?" Cô đang cuống hết cả lên, hai mắt thì đỏ hoe cứ như sắp khóc.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm đột nhiên bật cười, "Em lo lắng cái gì chứ? Anh có làm sao đâu, chồng em còn đang rất khỏe mạnh mà." Hiện giờ cũng đã băng bó xong, Phương Từ Khiêm cũng chỉ bị gãy một cánh tay mà thôi, ngoài ra anh cũng không gặp chuyện nghiêm trọng gì khác. Nhưng lần bị thương này lại giúp cho Phương Từ Khiêm nhận ra Mạc Hy Tuyết đang lo lắng cho anh đến mức nào.
Lúc này, Mạc Hy Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là Phương Từ Khiêm không sao rồi.
Đang ngây người ra đó, đột nhiên Mạc Hy Tuyết bị Phương Từ Khiêm kéo vào trong lòng. Người đàn ông đó cười cười rồi đùa cợt với cô, "Mạc Hy Tuyết, bây giờ em còn dám không thừa nhận trong lòng mình có anh? Nhìn em lo lắng như thế nào kìa, đến giờ xem em còn mạnh miệng được nữa hay không?" Tuy chỉ còn một tay, nhưng Phương Từ Khiêm hoàn toàn đủ sức lực để ôm chặt Mạc Hy Tuyết.
Cô nàng xấu hổ gỡ tay anh ra, hai má đỏ bừng lên, "Này Phương Từ Khiêm, anh còn đang bị thương đấy, đứng đắn một chút có được hay không? Mau buông tôi ra coi." Đã bị thương thành ra như thế rồi mà vẫn còn dở trò lưu manh được. Tên này có máu biến thái hả trời?
"Không buông đấy. Nếu em còn không thừa nhận, anh cứ ôm em như vậy, để lát nữa y tá vào đây cho họ nhìn vợ chồng mình khoe tình cảm luôn." Phương Từ Khiêm biết rõ da mặt của vợ mình mỏng, người đàn ông này liền dở trò uy hiếp cô, "Bà xã, bây giờ em có dám thề là em đối với anh một chút tình cảm cũng không có hay không?" Người đàn ông này lại bắt đầu cợt nhả cô rồi.
Nhưng Phương Từ Khiêm làm sao không nhận ra trong lòng của cô gái nhỏ này có mình cơ chứ. Nhìn cô hoảng hốt lao đến đây, rồi hai mắt cô cay xè như sắp khóc khi nhìn anh bị thương, rõ ràng là trong lòng có anh nhưng lại không thừa nhận.
Mạc Hy Tuyết, thừa nhận yêu