"Mạc Hy Vân, cô rảnh rỗi hẹn tôi ra đây làm cái gì? Không phải giờ này cô nên ở nhà với chồng của cô sao?"
"Kìa chị gái của tôi, đừng nóng nảy như thế chứ. Tôi có một bí mật của Phương Từ Khiêm, chị có muốn biết nó là gì không?" Mạc Hy Vân cười đầy giễu cợt, trong ánh mắt của cô ta lộ ra sự thâm sâu. Dường như trong lòng cô ta đang có một âm mưu đã được chuẩn bị trước khi đến đây.
Mạc Hy Vân khoan thai nâng tách trà lên nhấp một ngụm, dáng vẻ không khác gì một tiểu thư sang trọng. Mắt của cô ta vẫn đặt trên người của chị gái mình, nụ cười trên môi ngày một đậm lên.
Rốt cuộc bí mật trong lời nói của Mạc Hy Tuyết là gì?
Mạc Hy Tuyết nhướn mày, thái độ của người trước mặt cứ úp úp mở mở làm cho cô thật khó chịu. Sự tò mò trong lòng bỗng dâng lên. Phương Từ Khiêm còn bí mật nào mà cô chưa biết nữa hay sao? Mà nghe những lời của Mạc Hy Vân, cô ta đắc ý như thế, chắc chắn chuyện này có liên quan đến vợ chồng cô.
Cô ta im lặng không nói, Mạc Hy Tuyết càng thêm phần bực bội, "Mạc Hy Vân, nếu cô không nói vậy thì tôi về trước đây. Cô đừng có làm phí thời gian của tôi như vậy." Mạc Hy Tuyết kéo ghế định đứng dậy thì Mạc Hy Vân đã quăng về phía cô một xấp tài liệu được lấy ra từ trong túi xách.
Mạc Hy Vân đặt tách trà xuống, cô ta vắt hai chân lên ghế, đôi môi ngày một giương cao, "Chị xem đi. Đây chính là bí mật mà chồng chị đã giấu kín suốt thời gian qua đấy. Tôi không tin là chị không tò mò." Giọng nói của người phụ nữ này chắc như đinh đóng cột vậy.
Không sai.
Mạc Hy Tuyết không thể không thừa nhận bản thân cô có tò mò sau khi cô em gái này nói ra những lời kia.
Cô chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy tệp tài liệu mà Mạc Hy Vân đưa cho cô kia, từ từ mở ra. Bên trong là những bức ảnh đã cũ kĩ, cùng một ít tài liệu. Mấy tấm ảnh đó từ từ hiện rõ ở trước mặt của Mạc Hy Tuyết. Trong hình, Phương Từ Khiêm, chồng của cô đang nắm tay cười nói ngọt ngào với người con gái khác. Có lẽ đây là thời điểm trước khi cô gặp Phương Từ Khiêm.
Nhưng trọng điểm ở đây chính là, cô gái trong bức hình đó, giống Mạc Hy Tuyết cô như hai giọt nước. Người ta nhìn vào còn tưởng người trong bức hình kia chính là cô đấy.
Mà nhìn Phương Từ Khiêm dường như rất thân thiết với cô gái trong hình. Từ ánh mắt dịu dàng cưng chiều, nâng niu, ai cũng có thể nhận ra mối quan hệ của Phương Từ Khiêm với người phụ nữ này không phải là bạn bè bình thường. Sắc mặt của Mạc Hy Tuyết trong chốc lát trắng bệch, đôi môi cô đột nhiên tím ngắt đi.
Mạc Hy Vân ngồi một bên vô cùng hài lòng với biểu hiện hiện giờ của Mạc Hy Tuyết, cô ta chậm rãi nói, "Mạc Hy Tuyết, chắc chị cũng nhận ra người trong bức hình kia giống chị như đúc có phải không? Tôi cho chị biết này, đó là bạn gái cũ của Phương Từ Khiêm, người mà chồng chị từng yêu sâu đậm, yêu đến chết đi sống lại đấy. Chị tưởng rằng anh ta lấy chị vì tình yêu hay sao? Vậy thì chị đã lầm rồi. Anh ta cưới chị chẳng qua là vì chị có khuôn mặt giống người trong hình mà thôi." Những âm thanh sắc bén truyền ra từ miệng của Mạc Hy Vân không khác gì những lưỡi dao đâm mạnh vào trái tim đang run rẩy yếu đuối của Mạc Hy Tuyết.
Cánh tay cô bất giác siết chặt lại, bức hình trong tay cô đã bị vò nát lúc nào không hay biết.
Sắc mặt đã trắng lại càng thêm trắng không còn một cắt máu nào trên khuôn mặt. Đôi mắt của người con gái không hiểu sao lại cay xè, cô cứ nhìn chằm chằm vào bức hình đã nhàu nát, hai mắt càng đỏ hơn. Thiếu chút nữa nước mắt của Mạc Hy Tuyết đã rơi xuống rồi.
Mạc Hy Vân không dừng lại, cô ta tiếp tục kể cho Mạc Hy Tuyết nghe mọi chuyện diễn ra ở trong quá khứ của Phương Từ Khiêm.
Qua lời kể, cô biết được cô gái trong bức