"Sao nào chị gái của tôi? Sắp phải kết hôn với một người đáng tuổi ba mình thích không?"
"Cô đến đây làm gì? Nếu không có chuyện gì thì phiền cô cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp mặt của cô." Mạc Hy Tuyết trừng mắt nhìn về phía của Mạc Hy Vân đang bước vào phòng của cô, trên môi của cô ta còn cong lên một nụ cười khinh bỉ.
Mạc Hy Vân đến đây là muốn giễu cợt cô hay gì?
Suốt mấy ngày hôm nay, Mạc Hy Tuyết đã bị ba mình nhốt ở trong nhà, không cho ra ngoài. Nói chính xác hơn là ông ta không muốn để cho Mạc Hy Tuyết trốn thoát. Ông ta vẫn cần đứa con gái như cô để đổi lấy danh vọng cho bản thân của mình.
Mạc Hy Vân mỉm cười đầy ác độc, ý đồ của cô ta hôm nay là muốn chọc cho Mạc Hy Tuyết tức điên lên, "Ơ kìa chị gái, sao chị lại đuổi tôi đi như thế? Tôi chỉ muốn đến đây xem xem bộ dạng thảm hại của chị như thế nào thôi mà! Bị nguồn khác làm nhục như thế mà vẫn có thể thoải mái sống tiếp như thế, tôi quả thật rất nể phục chị đấy." Mạc Hy Vân rõ ràng là đang cố tình mỉa mai cô.
"Rất tiếc, em gái của tôi à, làm cô phải thất vọng rồi! Tôi vẫn chưa chết, hơn nữa vẫn còn sống rất tốt là đằng khác." Mạc Hy Tuyết giễu cợt, cô khinh bỉ đánh mắt về phía đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình.
Muốn chọc tức cô ư?
Đừng hòng!
Cô sẽ không để cho Mạc Hy Vân đạt được mục đích của mình đâu.
Trong lòng của Mạc Hy Vân tức lắm, cô ta chỉ muốn xông lên xé xác Mạc Hy Tuyết ra mà thôi. Nhưng cô ta vẫn phải cố gắng bình tĩnh, "Mạc Hy Tuyết, chắc chị không biết nhỉ? Cái đêm mà chị bị người ta hạ thuốc đấy, chính là do tôi và Dư Nhân làm đấy! Không những thế, những người đàn ông phục vụ chị đêm hôm đó cũng là do tôi một tay chọn lọc cho chị, chắc chị hài lòng lắm nhỉ?"
Không làm gì được Mạc Hy Tuyết, Mạc Hy Vân liền đem chuyện này ra để chọc tức cô.
Quả nhiên, khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết ngay lập tức biến sắc. Đôi bàn tay của cô cuộn tròn lại thành nắm đấm, không ngờ hôm đó cô bị người ta làm nhục đều là do con nhỏ trước mặt gây ra cùng với người đàn ông mà cô đã từng yêu sâu đậm.
Nhìn biểu hiện của Mạc Hy Tuyết, người phụ nữ kia vô cùng hài lòng, cô ta khiêu khích nhìn cô, hai tay khoanh ở trước ngực, "Chắc chị bất ngờ lắm nhỉ? Không ngờ rằng đó là do tôi và Dư Nhân làm đúng không? Chúng tôi làm như vậy chính là muốn đổ hết tội lỗi lên đầu của chị, còn tôi và anh Dư Nhân sẽ hạnh phúc bên nhau đấy!" Tiếp đó là một trận cười man rợ vang lên phát ra từ miệng của Mạc Hy Vân.
Hai người bọn họ chính là muốn gán cho Mạc Hy Tuyết tội danh cắm sừng, đám người đó có thể dễ dàng phủi sạch tội lỗi mà mình đã gây ra.
Thật đúng là thâm hiểm.
Sắc mặt của Mạc Hy Tuyết lại càng thêm tồi tệ. Trong ánh mắt của cô bùng lên một ngọn lửa giận dữ đến khó nói thành lời. Cô mím môi, cánh tay nổi đầy những đường gân xanh, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Hy Vân. Lúc này, cô chỉ muốn xông lên giết chết đứa em gái kia của mình.
Thật không ngờ chính là đôi cẩu nam nữ bọn họ là người hủy hoại đi sự trong sạch của cô.
Hiện giờ rất muốn giết người, nhưng Mạc Hy Tuyết không thể làm như vậy. Mạc Hy Vân chính là muốn chọc cô tức giận, sau đó ba cô chắc chắn sẽ xông vào đây. Mạc Hy Tuyết sẽ không để cho cô ta đắc ý đâu.
Cô cố gắng đè nén cơn giận trong lòng của mình xuống, khoé môi của cô bất giác giương cao lên, "Rồi sao? Mạc Hy Vân, cô nói với tôi chuyện này để làm gì?"
Mạc Hy Vân nhún vai, "Cũng không có gì đâu. Tôi chẳng qua là thấy chị quá đáng thương khi sắp phải gả cho một ông già thôi. Dù sao chị cũng phải gả đi, chịu thêm một cú sốc nữa cũng không sao đâu nhỉ?" Ánh mắt của cô ả trở nên thâm sâu hơn bao giờ hết.
"Vậy ấy hả?"