"Vương Khải Trạch, anh nhất định phải cứu anh ấy.
Làm ơn!" Cả người Mạc Hy Tuyết dính đầy máu tươi của Phương Từ Khiêm, đôi bàn tay không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt trào ra như mưa chẳng có cách nào khống chế được.
Vương Khải Trạch cẩn thận đỡ Mạc Hy Tuyết ngồi xuống ghế, "Cô bình tĩnh ngồi ngoài đây đợi, tôi sẽ làm hết sức có thể để cứu Phương Từ Khiêm." Dứt lời, người đàn ông đi vào, cánh cửa phía trước đóng sầm lại.
Cả người Mạc Hy Tuyết không kìm được mà run lẩy bẩy, cô co ro lại một góc, có vẻ như rất hoảng sợ.
Cho dù người con gái ấy có mạnh mẽ đến đâu nhưng chứng kiến cảnh vừa rồi chẳng một ai có thể giữ được bình tĩnh cả.
Mạc Hy Tuyết biết rất rõ, trong lòng cô vẫn còn yêu Phương Từ Khiêm, thậm chí còn yêu sâu đậm.
Thế nhưng, cô sợ bản thân mình tổn thương lần nữa nên mới không dám chấp nhận người đàn ông này.
Cô cũng từng động lòng, cũng từng có ý định trở về bên cạnh Phương Từ Khiêm, nhưng khi ấy nỗi bất an trong lòng Mạc Hy Tuyết lại dâng lên.
Người con gái ấy chẳng biết mình đã ngồi ở ngoài đợi bao nhiêu lâu nữa, cô khóc, khóc không ngừng, thiếu chút nữa là ngất.
Sau quãng thời gian ba năm bên Pháp, đây là lần đầu tiên Mạc Hy Tuyết rơi nước mắt.
Trong lòng cô, một sự lo sợ đang bao phủ, giờ cô chỉ hy vọng rằng người đang nằm trong phòng phẫu thuật kia không có mệnh hệ gì mà thôi.
Mấy tiếng trôi qua đối với Mạc Hy Tuyết như thể dài mấy thế kỉ vậy.
Khi Vương Khải Trạch bước ra, cô vội vàng chạy đến, mặc cho bản thân mình không đi dép, "Anh ta...!Anh ta...!Sao rồi? Có...!Có làm sao không?" Mạc Hy Tuyết lắp bắp nói chẳng lên lời, tâm trạng vô cùng rối bời.
Vương Khải Trạch tháo khẩu trang ra, anh vỗ nhẹ lên vai Mạc Hy Tuyết một cái, "Phẫu thuật thành công rồi.
Tuy nhiên, do va đập quá mạnh dẫn đến một số dây thần kinh bị tê liệt, não bộ ngừng hoạt động tạm thời.
Tuy đã không còn nguy hiểm nữa nhưng mà khả năng Phương Từ Khiêm tỉnh lại rất thấp, trường hợp này hoàn toàn vượt qua khả năng của tôi.
Bây giờ cậu ấy có tỉnh lại được hay không thì chỉ có thể trông chờ vào kì tích thôi."
Bỗng chốc, toàn thân Mạc Hy Tuyết đột nhiên cứng đờ lại, hai mắt cô theo phản xạ mà trợn to nhìn Vương Khải Trạch, hai cánh môi tím ngắt hơi mấp máy, "Anh nói sao? Không thể tỉnh lại được ư?"
"Gần như là vậy.
Vẫn có thể tỉnh lại nhưng khả năng rất thấp." Vương Khải Trạch nhẹ nhàng gật đầu, anh ôn tồn trả lời, "Bây giờ, điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm đó chính là ở bên cạnh trò chuyện, chăm sóc, động viên Phương Từ Khiêm thôi.
Lỡ như kỳ tích sẽ thật sự xảy ra." Hai mắt của bác sĩ Vương híp chặt lại dừng trên người của Mạc Hy Tuyết, "Cô có thể ở cạnh cậu ấy trong thời gian này không? Vì đối với Phương Từ Khiêm, Mạc Hy Tuyết cô chính là người quan trọng nhất."
Biết rằng Phương Từ Khiêm đã gây ra rất nhiều tổn thương cho Mạc Hy Tuyết, nhưng Vương Khải Trạch vẫn cảm thấy xót xa cho người bạn của mình còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mà chẳng rõ sống chết kia.
Giờ đây, anh chỉ hy vọng Mạc Hy Tuyết sẽ đồng ý thỉnh cầu này.
Trong ánh mắt của người con gái có chút dao động.
Trầm ngâm một hồi, nhưng cuối cùng Mạc Hy Tuyết cũng gật đầu đồng ý.
Dù sao Phương Từ Khiêm cũng cứu cô một mạng, không thể nào bỏ mặc người ta trong thời điểm này được.
Những ngày tiếp theo, Mạc Hy Tuyết đều có mặt ở bệnh viện sau khi giải quyết hết mọi việc ở công ty.
Mà tình trạng của Phương Từ Khiêm thì vẫn như vậy, hôn mê không tỉnh, chẳng khác gì một người thực vật cả.
Nhà họ Phương cũng thường xuyên cử người đến thay ca cho Mạc Hy Tuyết, để cô về nghỉ ngơi.
"Hy Tuyết, chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát được không?"