"Bà xã, lấy anh miếng nước đi!"
"Hy Tuyết, anh muốn đi vệ sinh, lại đây đỡ anh đi với!"
"Vợ ơi, anh đói bụng, em nấu gì cho anh ăn đi!"
Mấy lời "thỉnh cầu" của Phương Từ Khiêm cứ liên tục vang lên bên tai của Mạc Hy Tuyết, làm cho cô phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi.
Sau khi Phương Từ Khiêm tỉnh lại, ngày nào anh ta cũng hành hai chân của cô tê nhức, rã rời ra.
Mạc Hy Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng chửi tên đàn ông độc ác nào đó.
Nếu bây giờ Phương Từ Khiêm không bị thương thì chắc chắn đã ăn mấy trận đòn của Mạc Hy Tuyết rồi đấy chứ tưởng à.
Phương Từ Khiêm mỗi lần bị Mạc Hy Tuyết trừng, anh liền bày ra vẻ mặt ngây thơ "vô số tội" như muốn nói là, "Vợ à, chồng em đang bị thương vì em đấy, em không chăm sóc anh thì phải làm sao đây? Anh mà mất mạng ra đó thì em hối hận cả đời bây giờ!" Từ sau khi tỉnh lại, da mặt của tên này đã dày thêm mấy lớp rồi, có khi sắp bằng bức tường rồi cũng nên.
Sức khỏe của người đàn ông này cũng dần hồi phục.
Ngay cả Vương Khải Trạch, bạn thân của Phương Từ Khiêm cũng phải sửng sốt vì người bạn này của mình có thể tỉnh lại sớm như thế.
Anh chỉ biết há hốc mồm mà thán phục, quả nhiên là kì tích mà.
Theo phác đồ điều trị, anh cho rằng Phương Từ Khiêm ít nhất cũng phải hôn mê nửa năm đấy, vậy mà sau hơn một tháng đã tỉnh lại rồi.
Nhưng mà ngủ dậy rồi người này cứ như đứa trẻ vậy, ngày ngày quấn lấy Mạc Hy Tuyết, suýt chút nữa đã chạy đến công ty của vợ mình.
Cô vô cùng đau đầu, vì lo Phương Từ Khiêm chạy lại làm vết thương bị nứt ra, Mạc Hy Tuyết đành giao công việc lại cho thư kí, còn mình phải ở đây để cho cái tên đang cười cợt ở trên giường kia sai bảo đây.
Hết uống nước thì phải nấu đồ ăn, rồi còn bắt Mạc Hy Tuyết tắm cho anh ta nữa, cô ngượng chín mặt, hận chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Cô nàng nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở Phương Từ Khiêm, "Này anh, đừng có mà được nước làm tới đấy.
Nếu không mặc kệ anh đang bị thương tôi cũng phải tẩn cho anh một trận luôn đấy."
"Anh đâu có làm gì sai? Em nói anh là bệnh nhân mà, phải được chăm sóc đặc biệt chứ, em đánh anh làm anh bị thương nặng hơn, đến lúc đó người khổ chính là em đấy." Phương Từ Khiêm vừa cười vừa nói.
"Anh đợi đó cho tôi, khi nào khỏe lại cứ chuẩn bị tinh thần mà ăn đòn đi."
Một giây sau, cánh cửa trước mặt vang lên một tiếng rầm cực mạnh, xem ra người con gái kia phải đi mua đồ ăn trong cơn bực dọc rồi.
Phương Từ Khiêm chau mày lại, nhìn cô gái vừa mới bỏ đi ấy, nụ cười trên môi tên này chẳng hề có dấu hiệu vụt tắt.
Ừ thì cố tình làm phiền Mạc Hy Tuyết như vậy đấy!
Nhưng mà anh làm như vậy chỉ muốn kéo cô xích lại gần mình hơn mà thôi.
Phương Từ Khiêm biết Mạc Hy Tuyết vẫn còn quan tâm đến mình, tuy nhiên, dáng vẻ của cô trong mỗi ngày ở bên cạnh anh đều là sự lạnh nhạt thường thấy, chứ không còn là sự vui vẻ như trước đây nữa.
Vì vậy, Phương Từ Khiêm nào dám nhiều lời.
Mạc Hy Tuyết chịu chấp nhận ở đây đã là may mắn lắm rồi.
Như vậy còn tốt hơn khi cô chẳng thèm đoái hoài gì đến anh.
Nhưng điều anh sợ nhất cũng sắp sửa xảy ra, chỉ trong một thời gian ngắn nữa, Mạc Hy Tuyết sẽ trở về bên Pháp sau khi kết thúc công tác ở thị trường Trung Quốc.
Nếu cô thật sự về đó thì Phương Từ Khiêm sẽ chẳng còn cơ hội để đưa cô trở lại bên mình nữa rồi.
Cho nên người đàn ông này đang cố tìm cách níu kéo cô, muốn cô tha thứ cho mình càng sớm càng