"Mẹ bỏ gì vào nước thế?"
"Con yêu, đây là thuốc mê. Chỉ cần Mạc Hy Tuyết uống hết ly nước này, chúng ta sẽ đem cô ta cho một người đàn ông nào đó sau đó chụp hình lại tung lên mạng, như vậy không phải là sẽ khiến cho Mạc Hy Tuyết không thể vác mặt đi đâu nữa hay sao?" Lục Tư Nghiên nở một nụ cười nham hiểm.
Khoé môi của Mạc Hy Vân cong lên, hai mắt của người phụ nữ này trở nên thâm sâu, "Thế mà con lại không nghĩ ra nhỉ? Mẹ đúng là mẹ của con, lần này chắc chắn sẽ không có ai cứu được Mạc Hy Tuyết đâu, để xem cô ta còn có thể đắc ý được đến lúc nào?"
Hai mẹ con độc ác đó nhìn nhau, trên môi bọn họ nở một nụ cười đầy nguy hiểm!
Sau khi đã sắp xếp xong xuôi, Mạc Hy Vân cùng mẹ mình ngay lập tức đem cốc nước đã bị bỏ thuốc mê kia đến trước mặt Mạc Hy Tuyết. Lục Tư Nghiên đánh mắt về phía Mạc Hy Tuyết đang ngồi trên ghế, hung hăng nói, "Nước của mày đấy, mau uống đi, không ba mày lại nói tao." Mạc Tu Văn hiện giờ đang đi công tác lại càng tạo thuận lợi cho hai mẹ con kia ra tay hãm hại Mạc Hy Tuyết.
"Ồ! Sao hôm nay bà tự nhiên lại tốt với tôi như thế nhỉ? Có phải là bà đã bỏ gì vào trong nước rồi phải không?" Cánh môi đỏ mọng của Mạc Hy Tuyết hơi cong lên, người này chấp nhận lấy nước cho cô, trừ phi bọn họ đang muốn làm gì đó.
Lục Tư Nghiên như thể bị Mạc Hy Tuyết nói trúng tim đen của mình, sắc mặt của bà ta hơi tái nhợt đi. Không phải vì ba mày lo lắng, tao đây sẽ lấy nước cho đứa con ngoài như mày sao? Nếu ba mày không sợ Phương Từ Khiêm gây khó dễ cho công ty nên mới không cho tao đụng vào mày, còn không mày nghĩ tao sẽ lấy nước cho cái loại như mày sao?" Bà ta không ngừng buông lời châm chọc Mạc Hy Tuyết.
"Vậy thì tôi có nên cảm ơn mẹ kế của tôi vì bà đã đích thân tự tay rót nước mang tận nơi cho tôi không nhỉ?" Mạc Hy Tuyết cầm lấy ly nước ở trên bàn, trong lòng của cô ngập tràn cảm giác chua xót. Lục Tư Nghiên hiểu rõ, ba chính là điểm yếu của cô, chính vì vậy bà ta đã lợi dụng điều này để làm Mạc Hy Tuyết phải quy thuận mình.
Cô nâng cốc nước lên, uống cạn một hơi.
Mạc Hy Vân và Lục Tư Nghiên nhìn Mạc Hy Tuyết uống cạn ly nước kia, hai bọn họ trong lòng đang vô cùng vui vẻ. Quả nhiên là Lục Tư Nghiên cao tay, bà ta biết Mạc Hy Tuyết không muốn Mạc Tu Văn nhọc lòng về chuyện của công ty, cho nên bà ta đã đánh trúng điểm này ở trong lòng cô.
Qua một thời gian, thuốc mê trong ly nước kia đã bắt đầu có tác dụng.
Mạc Hy Tuyết bỗng dưng thấy đầu óc của mình quay cuồng, rồi cô đã thiếp đi lúc nào không hay biết. Mạc Hy Vân cùng mẹ của mình nhanh chóng đưa Mạc Hy Tuyết tới một khách sạn, bọn họ giao cô cho một người đàn ông xa lạ, mà người này nhìn có vẻ khoảng hơn năm mươi tuổi một chút.
Khi Mạc Hy Tuyết tỉnh lại, cô phát hiện đầu mình đau như búa bổ. Nhìn một lượt xung quanh nơi mà mình đang nằm, với cô đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Một âm thanh vang lên khiến cho Mạc Hy Tuyết giật mình, "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
Mạc Hy Tuyết quay sang, người vừa bước vào chính là Phương Từ Khiêm.
Cô giật mình hỏi anh ta, "Phương thiếu, sao tôi lại ở đây? Hôm qua anh làm gì tôi có phải không?" Mạc Hy Tuyết che ngực của mình, ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông phía trước.
"Em nhìn xem trên người của em có thiếu cái gì hay không?" Phương Từ Khiêm ngồi xuống bên giường cô, "Nếu tôi muốn làm gì em, em nghĩ đến bây giờ tôi mới ra tay ư?"
Mạc Hy Tuyết cúi đầu nhìn xuống, ừ thì cô vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng điều khiến cô thắc mắc đó chính là, tại sao cô lại ở cùng với Phương Từ Khiêm? Cô nhớ rõ ràng là hôm qua cô ở nhà