"Phương Từ Khiêm, sao hôm nay anh lại đến đây thế hả? Với lại anh theo dõi em hay gì mà biết được em ở đây?" Mạc Hy Tuyết trừng mắt với người đàn ông kia một cái, gầm gừ ra từng chữ một.
Cái tên này không dính cô là không được à?
Người nào đó quay mặt đi, tay vẫn ôm chặt lấy Mạc Hy Tuyết, hai mắt liếc nhìn lên trời, "Anh mà không đến đây thì làm sao biết được em với anh ta gặp nhau chứ.
Hai người cười nói vui vẻ như vậy trong khi em là phụ nữ đã có chồng rồi đấy." Mùi giấm chua bắt đầu lan rộng ra bên ngoài không khí.
Còn về vì sao anh biết Mạc Hy Tuyết đang ở đây à.
Phương Từ Khiêm phải dần cho Vương Khải Trạch một trận cậu ta mới chịu mở miệng nói cho anh biết đấy.
Là một thằng đàn ông, Phương Từ Khiêm làm sao mà nuốt nổi khi nhìn thấy vợ mình thân thiết với người khác chứ, tuy anh biết trong lòng Mạc Hy Tuyết chỉ có anh.
Nhưng ai bảo Thôi Dật Nghiêm thích vợ anh như vậy, không đề phòng có ngày anh sẽ lạc mất vợ luôn ấy.
Cho dù đã cố gắng dặn dò bản thân của mình là không được ghen tuông vớ vẩn, nhưng mà cứ thấy tình địch lảng vảng quanh vợ mình, Phương Từ Khiêm chẳng thể kìm nén mà ăn giấm.
Mạc Hy Tuyết cau mày đánh lên người Phương Từ Khiêm một cái, "Anh lại ghen lung tung cái gì thế hả? Em và Thôi Dật Nghiêm cũng chỉ là quan hệ bạn bè, hôm nay anh cũng thấy rồi đấy anh ấy chỉ muốn từ biệt em thôi mà.
Phương Từ Khiêm, anh bớt bớt đi hộ em cái." Cô chỉ biết thở dài bất lực vì tính khí chẳng khác gì trẻ con này của chồng mình.
Mùi chua lúc này nồng lắm rồi đấy.
"Anh mặc kệ! Lần sau không cho em cười vui vẻ với người đàn ông khác nữa.
Chỉ cho phép em sát gần lại một mình anh mà thôi." Ai kia mặt mày cau có, thể hiện rõ quan điểm của mình, "Với lại em coi anh ta là bạn mình nhưng chưa chắc Thôi Dật Nghiêm đã có ý như vậy đâu." Cái ánh mắt của người đó nhìn Mạc Hy Tuyết nó rõ ràng như vậy mà, Phương Từ Khiêm anh cũng đâu có mù.
Mạc Hy Tuyết hừ lạnh một tiếng, cô dí vào đầu anh một cái, "Phương Từ Khiêm, em cảnh cáo anh, không được phép nghĩ xấu về anh ấy.
Thôi Dật Nghiêm chính là ân nhân của em đấy, anh mà còn như vậy nữa thì cút ra ngủ ở phòng khách cho em."
Ai kia lập tức ai oán, "Anh phản đối.
Chúng ta là vợ chồng, yêu cầu phải ngủ chung." Nhưng chỉ một cái lườm sắc bén của Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm đành phải ngậm miệng mình lại, cúi đầu xuống đất, "Anh biết rồi.
Anh hứa lần sau anh sẽ ngoan ngoãn chấp hành." Cho dù không cam tâm nhưng Phương Từ Khiêm cũng phải chấp nhận thôi chứ sao giờ?
Vợ anh bây giờ nhẫn tâm lắm, cô không như trước đây nữa đâu.
Phương Từ Khiêm chẳng biết từ lúc nào mình đã biến thành một tên sợ vợ nữa.
Mạc Hy Tuyết lúc này mới thu ánh mắt sắc bén của mình lại, không nóng không lạnh nói với Phương Từ Khiêm, "Chúng ta về nhà thôi.
Lần này anh biết điều, tạm tha cho anh." Ai kia liền trở nên vui vẻ, anh khoác tay cô vô cùng thân mật cùng dắt tay nhau trở về.
Cuộc sống những ngày tiếp theo của hai người vẫn ngọt ngào hạnh phúc như vậy, quấn quýt lấy nhau chẳng rời nửa bước.
Nhưng dạo gần đây, Mạc Hy Tuyết cảm thấy rõ ràng Phương Từ Khiêm đang có chuyện gì đó giấu cô.
Đặc biệt, tần suất Vương Khải Trạch đến đây ngày một nhiều hơn, Phương Từ Khiêm còn không tỏ ra hậm hực như trước nữa.
Hai người đó nói chuyện thì chui vào một căn phòng kín, khóa trái cửa lại, làm như là có chuyện gì thần bí lắm vậy.
Mạc Hy Tuyết cũng cảm thấy rất tò mò, có khi cô hỏi Phương Từ Khiêm, "Anh với Vương Khải Trạch làm gì lén lút ở trong đó vậy? Có phải là hai người làm sai chuyện gì rồi không muốn cho em biết đúng không?" Cô nửa đùa nửa thật nhìn chồng mình.
Thế mà Phương Từ Khiêm cũng chỉ xoa đầu