"Phương Từ Khiêm, anh nói xem, cuối cùng trong lòng anh tôi có vị trí gì?" Mạc Hy Tuyết chẳng thể khống chế bản thân của mình, cô gào lên, đôi mắt trong thoáng chốc đã ửng đỏ.
Hai người rõ ràng là vợ chồng với nhau cơ mà, tại sao người đàn ông này cứ phải giấu kín mọi chuyện với cô như thế? Chẳng lẽ Phương Từ Khiêm chưa bao giờ coi cô là vợ mình à?
Phương Từ Khiêm xoay người lại, lúc này anh không dám nhìn mặt của Mạc Hy Tuyết, chỉ có một âm thanh khàn đặc vang lên giữa gian phòng lạnh lẽo này, "Tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ, đừng để tâm đến anh làm gì cả.
Mau đi đi, em đừng có làm phiền đến anh."
Phải đau khổ cỡ nào thì Phương Từ Khiêm mới nói ra được câu ấy.
Nhìn thấy cô, anh vui mừng vô cùng.
Nhưng anh không muốn bản thân mình trở thành một kẻ thảm hại.
Anh sẽ không để cho cuộc đời của Mạc Hy Tuyết chôn vùi bên cạnh một kẻ tàn tật giống như Phương Từ Khiêm anh đâu.
Mạc Hy Tuyết đau, nhưng Phương Từ Khiêm còn đau hơn gấp vạn lần, đặc biệt là tự tay đẩy người con gái mình yêu cho một người khác như thế.
Cô siết chặt đôi bàn tay mình lại, cố tình nhấn mạnh từng chữ, "Tôi hỏi anh, anh đang trốn tránh cái gì? Sợ chẳng dám đối diện với tôi hay sao? Phương Từ Khiêm, anh tự hỏi mình xem, hiện giờ anh có vui không?"
Mà không vui, căn bệnh ấy sẽ càng trở nên nghiêm trọng mà thôi.
Người bị rối loạn hành vi cảm xúc, Mạc Hy Tuyết cũng đã gặp qua.
Nếu tâm trạng của người bệnh ngày một suy sụp đi, chắc chắn nó sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi.
Lần này, Phương Từ Khiêm im lặng.
"Anh nói làm như vậy là muốn tốt cho tôi, vậy tôi hỏi anh, Phương Từ Khiêm, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi hay chưa? Anh đuổi tôi đi mà không màng đến cảm giác trong lòng tôi, đây là tình yêu của anh dành cho tôi sao? Phương Từ Khiêm, tôi chưa mượn anh làm như vậy, anh có quyền gì mà quyết định cuộc đời thay tôi?" Một giọt lệ mặn chát lăn dài trên gò má trắng sứ của Mạc Hy Tuyết.
Cô không thể khống chế được cảm xúc trong lòng mình khi chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Người mình yêu thương nằm đó một mình chịu đựng, rồi vứt cô sang một bên.
Phương Từ Khiêm luôn nói sẽ không làm tổn thương cô nữa, nhưng bây giờ thì sao?
"Anh muốn tốt cho tôi ư? Tôi thấy anh đây chính là thương hại tôi ấy.
Tôi không cần tình yêu này của anh.
Phương Từ Khiêm, anh vắt tay lên trán mà suy nghĩ xem, liệu rằng anh làm vậy tôi sẽ được vui vẻ sao? Trong khi anh luôn miệng nói muốn tôi sống thật hạnh phúc vui vẻ." Thanh âm nức nở ngắt quãng liên tục vang lên ngay bên tai của người đang nằm trên giường kia, "Tôi không hề yêu Thôi Dật Nghiêm, anh nói đi, ở cạnh người mình chẳng có chút tình cảm nào, tôi có muốn không?"
Phương Từ Khiêm bên kia hai mắt nhắm chặt lại, cả người run lên bần bật.
Những ngón tay bám lấy ga giường, anh đang cố gồng mình che đi sự đau đớn của bản thân.
Cảm giác đau đớn ấy như ăn vào tận sâu con người anh, lồng ngực co thắt dữ dội, ngay cả hít thở đều đặn cũng khó khăn.
Anh thừa nhận, anh muốn Mạc Hy Tuyết được hạnh phúc.
Nhưng có lẽ Phương Từ Khiêm đã làm sai cách rồi.
Mạc Hy Tuyết không nhịn được nữa, cô đi tới, đối diện trực tiếp với Phương Từ Khiêm.
Cô nhờ Vương Khải Trạch đỡ người đàn ông này ngồi dậy, hôm nay, Mạc Hy Tuyết nhất định phải làm đầu óc của anh tỉnh ra.
Mà toàn thân Phương Từ Khiêm đã chẳng còn sức lực nào, anh chỉ có thể để mặc Vương Khải Trạch tùy ý hành động thôi.
Hai mắt của Mạc Hy Tuyết đã nhuộm bởi một màu đỏ vằn lên những tia máu.
Trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi, ngực phập phồng lên xuống, "Phương Từ Khiêm, bây giờ tôi hỏi anh, anh có coi tôi là vợ anh không?"
Cô cố gắng kiềm chế bản thân mình không ra tay đánh cho người phía trước một trận.
Giữ cho cảm xúc ổn định, Mạc Hy Tuyết ngồi xuống bên cạnh chồng mình.
Phương Từ Khiêm nãy giờ đều không chịu mở miệng.
Anh chính xác là chẳng dám mở miệng, đặc biệt là những lời