"Bà xã, mấy hôm nữa chúng ta đi du lịch đi.
Dù sao lâu rồi hai vợ chồng mình chưa có dịp đi chơi cùng với nhau." Phương Từ Khiêm gục đầu vào vai Mạc Hy Tuyết, anh nắm lấy tay cô, miệng thì không ngừng rủ rê.
Nhân cơ hội có thời gian nghỉ ngơi, Phương Từ Khiêm muốn đưa vợ mình đi chơi một vài nơi, xem như là hưởng tuần trăng mật muộn đi.
Phương Từ Khiêm nợ cô một tuần trăng mật, nay đã đến lúc anh phải trả lại rồi.
Mạc Hy Tuyết nheo mắt quay sang nhìn ông chồng của mình, "Đi chơi sao? Nhưng bây giờ anh vẫn phải nghỉ ngơi cho lại sức, liệu đi chơi trong thời gian này có phù hợp không?" Thanh âm thốt lên chứa đầy sự lo lắng.
Mạc Hy Tuyết đương nhiên hiểu Phương Từ Khiêm muốn làm gì, nhưng điều cô lo lắng đó chính là sức khỏe của anh vẫn chưa bình phục, e rằng đi máy bay sẽ làm ảnh hưởng đến trạng thái cùng với tốc độ hồi phục của Phương Từ Khiêm.
Phương Từ Khiêm thở dài, "Hy Hy à, anh đã khỏi bệnh rồi, em đừng lo lắng nữa.
Lo nhiều quá sẽ có nếp nhăn trên mặt đấy!" Anh lại bắt đầu giở trò trêu chọc bà xã của mình.
Đồng thời, Phương Từ Khiêm còn đứng dậy gồng mạnh hai tay, "Em nhìn anh này, chồng em khỏe như thế cơ mà.
Bản thân anh thế nào đương nhiên anh phải biết chứ.
Đến cả thuốc bây giờ anh cũng không cần uống nữa thì em hiểu rồi đó."
Mạc Hy Tuyết nhìn anh chằm chằm.
Tuy biết là Phương Từ Khiêm đã khỏe, nhưng nỗi lo trong lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai được.
Hết cách, anh đành dở trò trẻ con, bắt đầu nũng nịu năn nỉ, "Đi mà vợ! Mấy hôm nữa chúng ta đi du lịch đi.
Ở nhà nhiều cũng chán lắm." Phương Từ Khiêm lay mạnh tay của Mạc Hy Tuyết, anh đưa qua đưa lại, hai má phồng to ra chẳng khác gì một đứa trẻ.
Phương Từ Khiêm nhân dịp này muốn đi chơi một phần là vì anh đang chán, còn lại là vì hiện giờ cả hai ngày đang có thời gian rảnh.
Đến nữa mà Mạc Hy Tuyết trở về công ty thì e là Phương Từ Khiêm hiếm có dịp đi chơi cùng với vợ mình.
Vợ anh thậm chí còn cuồng công việc hơn cả anh nữa.
Nhìn cô ngày ngày vùi mặt vào máy tính cũng đủ khiến cho Phương Từ Khiêm hết cả hồn.
Sợ rằng tinh thần và trạng thái của Mạc Hy Tuyết sẽ bị quá tải, điều đó vô cùng đáng lo ngại.
Mạc Hy Tuyết đương nhiên là mềm lòng, cô liếc xéo anh một cái rồi thở dài, "Thôi được rồi, anh đặt vé đi, chúng ta sẽ đi du lịch một thời gian."
Ai kia sau khi đã đạt được ý định thì mừng lắm, liền hôn lên má vợ mình một cái.
Mạc Hy Tuyết chỉ biết bực dọc trừng tên vô lại này.
Mấy ngày sau, hai vợ chồng Phương Từ Khiêm lên máy bay.
Nơi họ đặt chân đến chính là Pháp, nơi khởi đầu tình yêu của họ.
Phương Từ Khiêm đến đây, anh không thuê khách sạn mà đưa Mạc Hy Tuyết trở về căn nhà trước kia mà họ từng sống.
Mạc Hy Tuyết híp mắt nhìn căn nhà đã cũ kỹ này rồi tán thưởng với chồng, "Anh xem, cũng đã nhiều năm như vậy rồi mà nơi này vẫn chưa bị phá hủy nhỉ? Kiến trúc cũng tốt thật đấy!"
"Em nghĩ sao mà nó không bị hư hỏng." Phương Từ Khiêm ôm vợ vào trong lòng, anh nhìn cô đầy trìu mến, "Chồng em đã mua lại căn nhà này, hàng năm anh vẫn cho người sửa sang lại đấy.
Tuy nhiên anh vẫn giữ dáng vẻ cũ khi hai đứa mình còn sống ở đây."
Đây là nơi lưu giữ những hồi ức tốt đẹp nhất, anh sẽ không bao giờ để nó bị hư hại một chút nào đâu.
Ánh mắt của Mạc Hy Tuyết dâng lên một tầng sương mỏng.
Phương Từ Khiêm đưa tay véo má cô, "Hy Hy, chắc bây giờ em xúc động lắm nhỉ? Em cảm thấy ông xã em giỏi lắm đúng không? Mau thưởng cho anh đi nào!"
Sự xúc động trong lòng của Mạc Hy Tuyết hoàn toàn biến mất, thay vào đó là suy nghĩ muốn đánh cho tên trước mặt mình một trận.
Ở chỗ có