"Mạc Tu Văn, tôi đã cảnh cáo ông như thế mà ông không nghe lọt tai hay sao?" Phương Từ Khiêm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình, đó là Mạc Tu Văn.
Có vẻ như "ba vợ" của anh đã quá xem nhẹ anh rồi thì phải.
Ông ta bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo trước đây của Phương Từ Khiêm, chẳng chút kinh sợ mà ngày nào cũng đến đây làm loạn.
Mạc Tu Văn lì lợm đợi từ sáng cho đến tối, gặp được Mạc Hy Tuyết mới thôi.
Mạc Tu Văn còn mặt dày đến công ty của con gái để moi tiền.
Bị dọa bởi những lời vừa thốt lên của Phương Từ Khiêm, khuôn mặt của Mạc Tu Văn co rúm lại, hơi trắng bệch nữa.
Ông ta mím môi, "Phương Từ Khiêm, mày đe doạ tao cũng chẳng được gì đâu? Chúng mày hại tao đến bước đường ngày hôm nay, tụi mày phải chịu trách nhiệm." Ngón tay của ông ta chỉ thẳng về phía Mạc Hy Tuyết, "Con khốn kia nữa, tao tốn bao nhiêu tiền để nuôi mày lớn, cho mẹ con mày ở trong nhà một thời gian, mày không báo đáp tao thì thôi đi, lại còn dám hại tao nữa à?"
Phương Từ Khiêm định xông lên đánh ông ta một trận, nhưng Mạc Hy Tuyết đã nhanh chóng ngăn lại, "Mạc Tu Văn, mặt ông dày như thế nào mà có thể mở miệng nói ra những lời này? Đừng quên trước đây mẹ tôi giúp đỡ ông thế nào.
Vậy mà bà ấy vừa mới mất, ông đã kết hôn với một người phụ nữ khác, ông không thấy có lỗi với mẹ tôi à?"
Nghĩ đến người mẹ đã khuất kia, Mạc Hy Tuyết vô cùng căm giận Mạc Tu Văn.
Ông ta đã làm những gì với mẹ cô, với tro cốt của mẹ cô, Mạc Hy Tuyết đều nhớ rõ.
Thế mà ông ta lại dám ở đây nói nhăng nói cuội như vậy.
Nể tình Mạc Tu Văn có tuổi, Mạc Hy Tuyết mới không muốn Phương Từ Khiêm ra tay đánh người.
Mạc Tu Văn nhếch môi khinh thường nói với con gái, "Tao muốn tiền phụng dưỡng tuổi già cùng với công nuôi nấng mày.
Ngày nào mày còn chưa có chi phí, nhất định tao sẽ ở đây làm loạn."
Mạc Hy Tuyết cười khẩy, "Mạc Tu Văn, công nuôi lớn và dưỡng dục tôi đã trả ông từ ba năm trước rồi.
Đừng quên chính ông là người không muốn nhận đứa con gái này.
Nhà tôi cũng không có cho ông đâu, đừng mơ tưởng nữa.
Nếu còn muốn ăn cơm nhà thì phiền ông biết giữ mồm giữ miệng một chút."
Ba năm trước, chính là ông ta đuổi cô đi, chẳng lẽ Mạc Tu Văn đã quên chuyện này rồi hay sao?
"Mạc Tu Văn, ông nghe chưa, mau chóng biến đi.
Nếu không, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn." Phương Từ Khiêm nhẹ nhàng xoa đôi bàn tay cứng đờ đang cuộn tròn lại của Mạc Hy Tuyết, hai mắt loé lên những tia sắc bén.
Nếu ánh mắt của anh là một mũi tên thì chắc chắn Mạc Tu Văn sẽ chết ngay tức khắc.
Thế nhưng, người này đã bị dồn vào đường cùng rồi, ông ta ngang ngược ngồi lì ở đó, thậm chí là ăn vạ, "Mày nghĩ chúng mày đuổi tao sẽ đi hay sao? Đừng tưởng hai đứa mày quyền cao chức trọng mà muốn làm gì cũng được.
Dù sao tao cũng là trưởng bối, chẳng những vậy, hai đứa mất dạy tụi bay phải gọi tao bằng cha đấy." Mạc Tu Văn vô cùng kiên quyết, "Nếu tao không đạt được mục đích của mình thì sẽ không đi đâu hết."
Tuy trước đây, Phương Từ Khiêm có nhắc nhở ông ta, nếu còn không ngoan ngoãn, anh sẽ đem toàn bộ bí mật của ông ta phanh phui ra bên ngoài.
Ban đầu Mạc Tu Văn có hơi sợ, nhưng sau đó, ông ta cho rằng chẳng qua Phương Từ Khiêm chỉ đang đe doạ mình thôi, cho nên lão ta mới lớn gan lớn mật ngày ngày đến đây xin tiền.
Mạc Hy Tuyết thấy vô cùng phiền phức, cô vốn muốn đưa tiền cho ông ta, để Mạc Tu Văn nhanh chóng biến khỏi đây.
Nhưng mà tay cô vừa thò vào trong ví đã bị Phương Từ Khiêm giữ lại, "Em không phải đưa cho ông ta.
Mạc Tu Văn sẽ chẳng bao giờ biết giới hạn là gì đâu.
Lần một được chắc chắn sẽ có lần hai.
Yên tâm, chuyện này