"Vẫn chưa có thông tin gì hả anh?" Mạc Hy Tuyết nằm trong vòng tay ấm áp của Phương Từ Khiêm, vô thức hỏi một câu.
Có lẽ cô muốn hỏi về tung tích của người cha ruột chưa bao giờ gặp mặt kia.
Phương Từ Khiêm thở dài, gương mặt anh mang vài phần thất vọng, "Anh đã cho thám tử đi điều tra rồi, nhưng khoảng thời gian đó cách nay quá lâu, thông tin gần như đã mất sạch hoàn toàn.
Hơn nữa, chúng ta không hề có một tấm hình nào của ba em, điều đó lại càng khó hơn.
Vả lại, chúng ta cũng chưa rõ một điều là cha em đang ở trong nước hay là ở nước ngoài nữa.
Họ nói là sẽ tìm được nhưng mất khá nhiều thời gian đấy." Anh đưa tay quấn lấy mấy lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt vợ mình.
Mạc Hy Tuyết có chút thất vọng, cô chỉ gật đầu một cái, "Em biết rồi! Anh đừng lao lực quá, ảnh hưởng đến sức khỏe.
Em cũng cho người đi điều tra, hai chúng ta mỗi người một nửa thì sẽ nhanh hơn." Cô vẫn còn lo cho Phương Từ Khiêm mặc dù bệnh của anh từ ấy chưa lần nào tái phát cả.
Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết đang tích cực tìm kiếm người cha ruột của cô.
Nhưng điều này chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Ngay cả cái tên cũng không biết thì quả thật rất khó khăn.
Có lẽ khi xưa mẹ cô không đề cập đến tên của người đó là muốn bảo vệ sự an toàn cho ông ấy.
Bà sợ gia đình phát hiện ra, người mình yêu sẽ gặp nguy hiểm.
Anh xoa tóc của Mạc Hy Tuyết, "Ừm.
Em cũng phải chú ý đến bản thân mình.
Anh chắc chắn sẽ giúp em tìm ra ông ấy! Phương Từ Khiêm anh hứa danh dự đấy!"
"Cảm ơn anh nha!" Cô cười khúc khích, hôn vào má chồng mình một cái.
Hai tay Phương Từ Khiêm vòng qua eo cô, anh càng ôm chặt lấy cô hơn, gương mặt hai người hiện giờ đang kề sát nhau, "Ngốc quá đi! Chúng ta là vợ chồng mà.
Cảm ơn gì chứ.
Nếu em thật sự cảm thấy biết ơn anh thì hãy dùng hành động đi." Ai kia lưu manh nói.
Khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết bỗng chốc đỏ ửng, cô đẩy mặt của Phương Từ Khiêm ra, "Anh đấy, không nghiêm túc được một chút à.
Đầu óc của anh từ đó đến giờ sao vẫn đen tối như vậy chứ lị." Cô thật hết nói nổi người này rồi.
Chẳng biết trong đầu Phương Từ Khiêm có bao nhiêu phần đen tối nữa.
"Người ta nói đàn ông không hư phụ nữ không yêu mà.
Bà xã, chẳng phải em yêu anh cũng vì như vậy sao?" Anh ngậm lấy vành tai cô, khiến cho Mạc Hy Tuyết cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.
Cộng với hơi thở nóng như muốn thiêu đốt vậy, làm cho vành tai cô đã đỏ ửng lên mất rồi.
Cô lườm ông chồng vô sỉ nào đó của mình, "Phương Từ Khiêm, anh bớt mấy cái suy nghĩ đó đi cho em.
Ai thèm yêu anh chứ."
Người đàn ông kia chẳng những không giận mà còn cười.
Phương Từ Khiêm giữ chặt cô, anh vuốt ve đôi môi đỏ ửng của Mạc Hy Tuyết, "Bà xã, em đúng là khẩu thị tâm phi mà.
Nói dối tất nhiên phải bị trừng phạt rồi." Chưa để cho Mạc Hy Tuyết có cơ hội mở miệng, Phương Từ Khiêm đã cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi thơm mềm của cô.
Ngọt thật.
Vị ngọt ấy khiến anh chẳng thể nào dứt ra được.
Hình như anh đã nghiện hương vị này mất rồi.
Tiếp đó, đầu óc của Mạc Hy Tuyết liền trở nên mơ màng, chỉ có hai màu trắng đen, cô hoàn toàn không rõ đã xảy ra những chuyện gì nữa.
Sáng hôm sau, Mạc Hy Tuyết thức dậy với thân thể đau nhức như muốn rã rời ra, toàn thân chằng chịt những vết hôn.
Đó là dấu ấn của tên lưu manh nào đó để lại đây mà.
Đêm qua, Phương Từ Khiêm hành hạ cô đến chết đi sống lại.
Quay sang, nhìn con người đã thỏa mãn, còn cười hì hì, Mạc Hy Tuyết chỉ muốn đập cho anh một trận thôi.
Do thân thể đau nhức, cô chỉ có thể vùng vằng đẩy Phương Từ Khiêm đang ôm mình ra, "Tên cầm thú này, anh mau buông em ra đi! Em không muốn nhìn thấy mặt anh." Mạc Hy Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm chửi rủa ai kia.
Ông chồng này của cô thể lực sao lại tốt đến như thế chứ, hôm nào cũng khiến cô khóc lóc