-"Mẹ ơi ! mẹ đừng khóc nữa ,đã có con ở bên cạnh mẹ rồi mà" .
...
Sau một lúc cô an ủi bà thì bà mới cảm thấy nhẹ nhàng,bà cũng không biết có nên nói cho cô nghe về chuyện bà định gả cô thay cho chị vào Thẩm gia không nữa.
Khi thấy bà đã không còn khóc nữa thì Doanh Doanh bắt đầu hỏi mẹ mình lại lần nữa :
- "Mẹ ,bây giờ hãy nói cho con biết mẹ và chị xảy ra chuyện gì ?"
-"Tại sao mẹ lại khóc ?"
Nghe cô hỏi xong bà im lặng suy nghĩ và quyết định nói cho cô nghe.
-"Doanh Doanh con hãy hứa với mẹ một đều được không ?"
-"Là điều gì ạ ?"cô thắc mắc hỏi bà
...
Bà dừng lại vài giây rồi nói tiếp:
-"Nhưng mà con phải hứa là khi nghe mẹ nói thì con phải thật là bình tĩnh có được không ?"
-"Dạ được ạ! mẹ cứ nói đi ".
-"Nếu có thể giúp được con sẽ giúp mẹ".
Bà lại tiếp tục hỏi cô:
-"Doanh Doanh à !con có còn nhớ cái hôn ước mà Ngô gia và Thẩm gia đã định sẵn không . khi ba con còn trẻ đã cùng ông Thẩm định sẵn hôn ước đó ?"
-" Dạ nhớ "
Cô lo lắng lại tiếp tục hỏi:
-"Nhưng có chuyện gì với hôn ước đó sao ạ ?"
-" Cũng không có gì ! chỉ là trước khi ba con mất đã dặn dò mẹ phải chăm sóc con cho tới khi nào không thể nữa và còn dặn mẹ phải gả chị con vào gia đình đó,nhưng mà mẹ phải thất hứa với ba của con rồi".
Bà lại nói:
-"Chị con nó không chịu gả vào đó ,con có thể giúp mẹ thay chị con gả vào Thẩm gia được không ?"
Nghe câu này cô có hơi buồn và ấp úng để trả lời mẹ của mình.
-"Con...con...con"
Thấy cô ấp úng như vậy thật sự bà cũng thấy có lỗi với cô và ba cô.Có lỗi với ba của Doanh Doanh vì bà thất hứa,có lỗi với cô chỉ tại vì đứa con