Thẩm Mộ Sơ như người mất hồn khi nghe bác sĩ nói cô sẽ bị mất đi một phần kí ức, anh không còn đủ bình tĩnh để có thể đứng vững ở đây nói chuyện nữa. Mặc dù vậy nhưng vẫn cố gắng nghe bác sĩ nói hết.
"Không phải cũng không có cách chữa bệnh cho cô ấy, chúng tôi nghĩ khi cô ấy sức khỏe hồi phục rồi có thể điều trị được bằng cách kể lại những chuyện trước đây cho cô gái đó nghe."
"Cảm ơn bác sĩ, vậy khi nào tôi có thể vào thăm cô ấy ạ." Mộ Sơ hỏi
"Anh kiên nhẫn chờ đợi chúng tôi sẽ xem tình hình của bệnh nhân rồi cho anh vào."
Nói chuyện xong vị bác sĩ đó rời đi, đứng trước cửa phòng cấp cứu của Ngô Doanh Doanh. Thẩm Mộ Sơ trầm ngâm suy nghĩ "nếu anh hai thật lòng thương Ngô Doanh Doanh thì tại sao khi cô gặp nạn như vậy anh ấy lại không có mặt hay là anh cố tình để cô ấy rơi vào chỗ chết."
Buổi tối tại Thẩm Như, tất cả những người ở đây về nhà trong sự mệt mỏi không có một tung tích gì của cô. Ngày mai anh về họ phải nói làm sao về việc cô bỗng nhiên mất tích như vậy.
[.............]
Sáng hôm sau.
Thành phố Hà Minh, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống đường băng. Thẩm Mộ Diễn cùng Thư Trạch bước ra khỏi sảnh lúc này hai người ngơ ngác khi thấy cả 8 người đang đứng đây vậy thì ai sẽ là người ở nhà bảo vệ cô.
Họ nhanh chân đi lại chỗ của những người vệ sĩ này. Mộ Diễn đưa vali của anh và Thư Trạch cho họ, Thư Trạch khẽ hỏi.
"Tại sao 8 người lại có mặt ở đây vậy ai sẽ là người ở nhà bảo vệ phu nhân."
"Xin lỗi Thẩm thiếu gia cùng với Thư Trạch, hai người giao nhiệm vụ cho chúng tôi canh chừng, bảo vệ phu nhân nhưng chúng tôi đã để phu nhân mất tích rồi ạ." 8 người đồng thanh nói.
Thẩm Mộ Diễn nghe vậy cũng không nói gì thêm, vì ở gần anh lâu như vậy Thư Trạch hiểu ý liền kêu họ nhanh lái xe về Thẩm Như. Trên đường về Mộ Diễn vẫn im lặng không thốt lên một tiếng nào là anh đang tức giận, cả 8 người như vậy canh một cô gái cũng không xong.
Hai chiếc xe hơi dừng lại ở trước cửa nhà Thẩm Như, Mộ Diễn đi vào trong với vẻ tức giận nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén hỏi lại họ tất cả sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Một người