Ngô Doanh Doanh đi lại và chào ba mẹ của Thẩm Mộ Diễn.
-"Chào hai bác ".
-"Ngô Doanh Doanh ngồi xuống đi cháu".
-"Vâng ".
Ba Thẩm Mộ Diễn nói tiếp.
-"Anh chị Ngô thật là có phúc khi hai có được cô con gái xinh đẹp,lễ phép và dễ thương ".
-"Dạ".
Bà Tiếu Cẩn Tuyên mẹ của Mộ Diễn nhìn Ngô Doanh Doanh bà thắc mắc hỏi :
-"Chị Ngô tôi có thể hỏi cái này được không ?"
-"Dạ chị cứ tự nhiên ".
-"Con bé Ngô Doanh Doanh này hình như là mắt của con bé bị gì à chị ".
Nghe tới đây cô và mẹ cô có chút buồn nhưng bà vẫn cố nở nụ cười và nói:
-"Dạ con bé mắt nó không nhìn thấy được ".
Nghe được câu này mẹ của Thẩm Mộ Diễn có vẻ nhăn mặt khó chịu và không hài lòng về cô con dâu này .Bà cau mày lại nói:
-"Chị Ngô à từ xưa tới nay gia đình tôi vẫn rất tin tưởng gia đình chị nhưng gia đình chị lại gả vào nhà tôi một đứa mù sao ".
[...]
Ngô Đình Đình nghe như vậy ,cô rất thích và cười hả hê.
Mẹ của Thẩm Mộ Diễn nói tiếp .
-"Tôi không thể chấp nhận một đứa mù làm con dâu của tôi dược.Dù nó có làm con dâu của tôi thì cũng chỉ như một kẻ ăn người ở trong nhà và nhiệm vụ của nó là xin con cho Thẩm Mộ Diễn có cháu nối dỗi tông đường thì tôi không cần biết nó đi đâu nhưng buộc nó phải ra khỏi Thẩm gia".
Ba của Thẩm Mộ Diễn nói :
-"Chị Ngô tôi xin lỗi ạ .Vợ tôi hơi khó tính".
-"Mình không làm sai sao phải xin lỗi họ".
Ông lại nói tiếp với vợ :
-"Mặc dù con bé không thấy được nhưng nhiều khi nó có thể làm được nhiều việc thì sao ,chúng ta phải xem mới biết được".
Bà lại nói tiếp :
-"Chỉ là một con mù thì làm được gì chứ".
-"Em nói rồi em không thích nó ,nhìn nó còn thua xa con bé Ngô Đình Đình nhiều ".
Quả nhiên là bà thích Ngô Đình Đình chị của cô hơn .Lúc này bà Diệp Tư Dung mẹ kế của cô nhắm chặt tay lại ,bà đang cố gắng nhịn nhục lời nói của họ vì sợ nếu làm ầm lên thì cũng rất khó sử .Bà nói:
-"Dù con bé không nhìn thấy được nhưng nó có thể làm rất nhiều việc đấy ạ .Mong chị đừng rẻ lạnh con bé ".
Bà Tiếu Cẩn Tuyên không nói gì lại đứng dậy ra về