Cứ thế hằng ngày đi làm về anh sẽ nghỉ ngơi sớm để buổi tối chăm con thay cho vợ của mình.
Thời gian cũng lặng lẽ trôi qua từng ngày, bây giờ thằng bé cũng đã tròn một tuổi.
Hôm nay là thôi nôi của đứa bé nên khách khứa có mặt rất đông gồm có bạn bè của cô và anh với mấy đứa trẻ ở trại trẻ lúc nhỏ chị cô và cô từng ở.
Xung quanh chỉ toàn tiếng nô đùa của trẻ con mà thôi. Cứ tưởng hôm nay sẽ không có hai bà mẹ tham dự buổi tiệc nhưng nào ngờ hai bà vẫn tới.
Điều đặc biệt hơn hết là mẹ cô đã được một người tình nguyện tặng đôi mắt này vào năm ngoái.
[...]
"Mẹ, Doanh Doanh sinh rồi...là một bé trai." Đình Đình vui mừng báo tin cho bà Tư Dung.
Nghe được câu nói đó bà rất mừng nhưng có một điều khiến niềm vui của bà bị vụt tắt.
"Sao nhìn mẹ có vẻ buồn thế?"
Bà ấp úng đáp lại lời nói đó của cô "mẹ...mẹ không có buồn đâu...mẹ đang rất vui mà, được làm bà ngoại là mơ ước của mẹ chỉ là mẹ không còn được nhìn thấy mặt...cháu của mình."
Bác sĩ Tô cùng với cô sau khi nghe bà nói cảm giác như có một vật gì đó đâm vào tim khiến nó đau nhói, cả hai cảm nhận được bà đang buồn như thế nào.
Một tuần trôi qua khi cả hai mở ra cuộc tình nguyện hiến mắt vẫn không có ai đến, lúc cả hai không còn niềm hy vọng vào đó lại có phép màu.
Đúng như câu nói "ông trời không phụ lòng người tốt" có một bệnh nhân trong bệnh viện do bị bệnh ung thư giai đoạn cuối, người đó biết mình không sống được bao lâu nữa và khi nghe mọi người nói về cuộc tình nguyện đó nên đã đồng ý hiến tặng mắt cho bà.
Sau lần đó bà Tư Dung đã thấy được ánh sáng, bà có thể nhìn thấy cháu trai của mình.
[...]
Khi mọi người đều đang trò chuyện với nhau và gửi những lời chúc tới anh và cô cùng với đứa bé.
Ở phía xa kia có hai người phụ nữ bước vào, một người cất giọng "mấy đứa không muốn cho hai bà già này nhìn mặt cháu sao?"
Nghe được giọng nói này mọi người quay lại, ai cũng bất ngờ khi thấy cả hai đang đứng trước cổng.
Doanh Doanh vui mừng đến nổi đưa luôn Mộ Thiên cho anh bế để chạy ra ngoài chỗ hai người đang đứng.
"Con tưởng hai người có việc bận sẽ không tới chứ."
Bà Tư Dung liền nói "sao mà hai bà mẹ này không tới...phải tới để còn nhìn