Không biết là do rượu côn hay là anh muốn dời đi tất cả sự chú ý, dục vọng của anh tới vừa nhanh lại mãnh liệt khiến cho Tô Phương Dung hoàn toàn không chống đỡ nổi.
"Tần Lệ Phong! Anh điên rồi!" Tô Phương Dung ra sức vỗ anh nhưng chẳng có tác dụng gì.
Cô sốt ruột nên vừa thấy chai rượu trên bàn thì tiện tay bắt lấy tính đập lên người anh nhưng lại bị anh giữ chặt tay lại.
Tần Lệ Phong nheo mắt lại rồi nở nụ cười, vào giờ phút này anh tỉnh táo đến đáng sợ.
"Cùng một sai lầm, tôi sẽ không phạm vào lần thứ hai”
Anh nói xong thì giật chai rượu lại ném lên tường, chai rượu rơi vỡ nát bấy.
Thân thể Tô Phương Dung chấn động, anh nhấc cô lên rồi hât hết đồ trên bàn xuống, sau đó đặt cô nằm lên bàn.
Mạnh mẽ ép người lên đè lên người cô.
Dục vọng của anh mãnh liệt và xúc động chưa bao giờ có! Đang lúc này, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Anh cố kiêm chế lại.
Tô Phương Dung khóc rất uất ức khiến thân thể cũng run rẩy theo, cô khóc đến mức không thành tiếng.
Tần Lệ Phong nhíu chặt mày lại, màu mắt càng lúc càng sậm hơn.
Dù dục vọng có dữ dội hơn nữa thì khi anh thấy một người phụ nữ khóc không nén được như thế trước mặt mình cũng không còn hứng thú nữa.
"Đừng khóc”
Anh nói với vẻ gượng gạo.
Tô Phương Dung nào có nghe lọt lời khuyên, Tần Lệ Phong bực bội rút một điếu thuốc ra đốt, anh ngôi ở một bên nheo mắt lại, không nhìn ra cảm xúc gì.
Tô Phương Dung giùng giằng ngồi dậy, cô tìm được đồ lót của mình lại phát hiện đã bị xé thành hai mảnh vải, cô xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh với đôi mắt sưng đỏ.
Tóc tai Tô Phương Dung tán loạn, gương mặt trong trắng lộ hồng, đôi môi bị cô cắn đến sưng đỏ mấy phần vô tình mê hoặc ánh mắt anh.
Tần Lệ Phong chậm rãi hít một hơi, anh ngồi ở chỗ đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng tôn quý như thường.