Tô Phương Dung suy đi nghĩ lại vẫn quyết định không động đến tiền trong thẻ Tần Lệ Phong.
Cô muốn gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho chủ cho thuê nhà, nếu như chủ nhà vẫn khăng khăng muốn cô dọn đi thì cô chỉ có thể dẫn Gia Bảo ở tạm ở nhà nghỉ tập thể trước, tạm thời cô vẫn có thể trả tiền giường ngủ mấy chục ngàn được.
Aiz, chỉ là phải để con trai chịu thiệt thòi.
Nhưng khi cô gọi cho chủ cho thuê nhà thì người ta vui mừng nói cho cô biết đã bán nhà rồi, nếu cô có chuyện gì thì tìm chủ nhà mới đi, không còn liên quan gì đến chủ cũ nữal Tô Phương Dung ngẩn ra, bán nhà rồi? Cô muốn truy hỏi số điện thoại của chủ nhà mới nhưng đối phương lại cúp điện thoại, lúc cô gọi lại thì chỉ có tiếng máy bận.
Tô Phương Dung để điện thoại di động xuống, cô nhìn chung quanh một vòng, thật không hiểu người nào tốn nhiều tiền đi mua một căn nhà cũ như thế? Cô lại nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định trước cứ dọn dẹp nhà lại như ban đầu.
Về phần tiên thuê phòng, chắc chăn chủ nhà mới sẽ liên lạc với cô, đến lúc đó cô sẽ thương lượng với người ta cũng không muộn, hi vọng người đó hiểu tình cảm và lý lẽ hơn chủ cũ.
Tô Phương Dung dọn đẹp cho tới trưa, buổi chiều cô phải đến công ty, Phú Quý vừa thấy cô thì lại làm đủ loại chà đạp.
"Ôi dào, Phương Dung của tôi, cô đã đi đâu vậy? Nhớ muốn chết người ta rồi!" Tô Phương Dung cẩn thận che chở mặt của mình rồi cười nói: "Trong nhà có chút chuyện."
"Ha ha, cô chỉ mới vào làm chưa được mây ngày mà đã có nhiều chuyện như vậy, cẩn thận hổ mặt cười sẽ xử cô đấy!" Các đồng nghiệp đều lén gọi giám đốc Ngôn là hổ mặt cười, bất kể gặp phải chuyện gì cũng cười, bị xử phạt cũng cười.
"Lát nữa tôi sẽ đi tìm giám đốc xin nghỉ thêm."
Tô Phương Dung mở máy tính ra, sửa sang lại bàn làm việc rôi đứng dậy đi vào phòng làm việc của giám đốc.
Cô