Chương 351: Ngoan ngoãn như thế này từ đầu có phải tốt rồi không
Trán Ngô Hiển Vinh bắt đầu đổ mồ hôi, hắn ta không ngừng lau: “Anh Cư, tôi…”
Cư Hàn Quân vung tay lên, có vẻ không muốn nghe hắn ta nói thêm gì nữa, lạnh lùng nói: “Trước mắt cậu chỉ có hai con đường, một là cút về nước Mỹ, hai là ngoan ngoãn làm một con chó canh nhà cho tôi, chưa biết chừng tôi sẽ thưởng cậu cục xương.”
Nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh ta khiến Ngô Hiển Vinh nghiến răng căm hận, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm đến người đang đứng trước mặt!
Ngô Hiển Vinh cười ngay lập tức: “Được đi theo anh Cư là vinh hạnh của tôi, tôi vui mừng còn không kịp nữa là!”
Cư Hàn Quân nhướng mày khinh thường, cũng không thèm để ý đến hắn ta, chỉ huơ huơ tay.
Sau khi Ngô Hiển Vinh đi ra, hắn ta cay đắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hắn ta thề rằng sẽ không bao giờ bỏ qua cho Cư Hàn Quân!
Trong vài ngày tiếp theo, Cư Hàn Quân tự do ra vào biệt thự của ông Quan như thể là văn phòng làm việc của mình. Các bộ cũ của ông Quan, hoặc là người đã trước đó không có biểu hiện gì, gần đây đã trở nên đặc biệt tích cực, thỉnh thoảng còn ghé qua thăm. Ngô Hiển Vinh đã che giấu tham vọng của mình và đóng vai người phát ngôn của Cư Hàn Quân rất tốt.
“Anh Vinh, anh Vinh! Đám người Đoạn Phi Hiệp lại đến đây rồi!”
Ngô Hiển Vinh uể oải nhìn lên, “Đến thì đến, nhìn xem cậu hoảng sợ như thế nào kìa? Chưa thấy bọn họ bao giờ sao?”
“Không! Lần này, lần này khác …” Thuộc hạ lắp bắp kinh hãi: “Đều mang theo người…”
Ngô Hiển Vinh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Mang người đến đây?!”
“Vâng! Khí thế của bọn họ vô cùng hung hăng…”
Ngô Hiển Vinh vội vã ra khỏi phòng khách đúng lúc đám người Đoạn Phi Hiệp đi qua.
Trước đây, Đoạn Phi Hiệp cũng giống như Dương Hải, đều là tay sai đắc lực của ông Quan, nhưng điều khác biệt là Đoạn Phi Hiệp đã dứt khoát từ bỏ ông Quan vì lợi ích của bản thân, và chọn đến với Cư Hàn Quân.
“Ồ, đây không phải là anh Phi Hiệp sao…”
Đoạn Phi Hiệp đá Ngô Hiển Vinh sang một bên và tức giận nói: “Tên nhóc Cư Hàn Quân đâu?”
Ngô Hiển Vinh đau lòng xoa xoa ngực, “Anh Phi Hiệp, anh sao lại tức giận như vậy? Kẻ nào có mắt như mù dám xúc phạm anh?”
“Mẹ kiếp, đừng nói nữa! Cư Hàn Quân đâu rồi?”
Đoạn Phi Hiệp vừa định xông lên lầu, Ngô Hiển Vinh đã đứng lên, vội vàng nói: “Anh Cư không có ở đây, anh có chuyện gì, nói với tôi cũng được…”
“Nói cho cậu biết?” Đoạn Phi Hiệp quay đầu nhìn hắn ta, chế nhạo: “Nói với một kẻ ăn cây táo rào cây sung sao? Cút ngay!
Ngô Hiển Vinh mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nói: Không biết là ai mới là kẻ ăn cây táo rào cây sung!
Nhưng trên mặt hắn ta vẫn bày ra nụ cười, “Anh Phi Hiệp, làm sao vậy? Có phải … là hiểu lầm gì rồi không?”
Đoạn Phi Hiệp nóng nảy, đạp cái bình bên cạnh ghế vỡ vụn, cầm lấy cổ áo nhìn hắn ta, nhìn chằm chằm và nói: “Thằng nhóc Cư Hàn Quân đã lừa tiền của ông đây. Mày nói xem, đây là hiểu lầm sao?”
Ngô Hiển Vinh sửng sốt, “Ưm…”
Sau đó, hắn ta đảo mắt và cười ngay lập tức: “Theo tôi được biết, cuộc khủng hoảng tài chính của anh Cư đã được giải quyết… Vì vậy, anh ấy có lẽ sẽ không làm chuyện như vậy…”
“Cái gì? Khủng hoảng tài chính?” Đoạn Phi Hiệp nhìn hắn chằm chằm: “Hắn gặp phải khủng hoảng tài chính? Chuyện này xảy ra khi nào, tại sao chúng tôi lại không biết?”
“Uh, không biết sao?” Ngô Hiển Vinh có chút tiếc nuối, điều này càng làm cho Đoạn Phi Hiệp càng tức giận, “Tên nhóc Cư Hàn Quân này giỏi lắm, dám âm mưu tính kế với ông đây!”
Hắn ta đẩy Ngô Hiển Vinh ra và mang người lao ra ngoài.
Ngô Hiển Vinh bình tĩnh đứng dậy, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
…
Tiêu Bảo Lộc vào phòng làm việc của Tần Lệ Phong cũng không khách sáo, ngồi xuống bàn làm việc, nhìn người ngồi đối diện nói: “Đoạn Phi Hiệp đến NS làm ầm ĩ, ngay cả cảnh sát cũng báo động, nhưng mà, đúng như anh mong đợi, Cư Hàn Quân đã không có hành động gì lớn, cảnh sát cũng bị trấn áp, chuyện này chắc chắn không thể lên báo được!”
Tần Lệ Phong đứng dậy rót hai ly rượu vang, đưa qua, “Đoạn Phi Hiệp, chỉ là người đầu tiên.”
“Vì anh ta là người không nên phản bội ông Quan nhất?”
Tần Lệ Phong mím môi không nói gì.
Tiêu Bảo Lộc nghiêng đầu nhìn anh, buồn cười nói: “Tôi có một câu hỏi, anh và Tô Phương Dung sao lại có sức hấp dẫn như vậy? Một ông Cư, một ông Quan, tại sao đều giao việc làm ăn của họ cho hai người quản lý chứ? Hai người dùng bùa mê thuốc lú gì vậy? Dạy cho tôi nữa, một mình tôi khởi nghiệp khó khăn lắm!”
Tần Lệ Phong ngây người nhìn anh ta: “Công ty cậu mới hoạt động được nửa năm, liên tiếp trúng thầu hai dự án lớn, cậu vẫn chưa hài lòng sao?”
Tiêu Bảo Lộc tự giễu cười: “Sao, cố ý nhắc nhở tôi những thứ này đều là do anh giúp đỡ?”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
“Ồ, anh chính là người như thế, làm được chút công lao, thì chỉ muốn cho cả thế giới biết được! Tôi nghĩ nhiều sao? Tôi chỉ hiểu anh mà thôi.”
Tiêu Bảo Lộc vừa nói vừa cong môi, vẻ mặt không cam tâm.
Tần Lệ Phong đột nhiên buồn cười nhìn anh ta, “Vậy tôi có thể hiểu là cậu đang ghen tị không?”
Tiêu Bảo Lộc trừng mắt, “Tôi ghen tị? Anh có xấu hổ khi vu oan cho tôi như vậy không? Về tài năng kinh doanh, tôi không thua kém gì anh, nhưng tôi không muốn đám người nhàm chán đó so sánh hai chúng ta như vậy, nên tôi mới lười tham gia vào việc của công ty!”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta thật sâu, sau đó dời tầm mắt sang một bên: “Tôi vẫn luôn biết điều đó.”
Tiêu Bảo Lộc khựng lại, quay đầu sang một bên, “Sao, muốn tôi cảm ơn? Có cần viết thư cảm ơn không?”
“Cậu có hiểu ý tôi.”
“Tôi không hiểu!”
Tiêu