Chương 393: Vậy thì tiếp anh chơi một chút.
Cư Hàn Lâm quay người lấy trong ngăn kéo ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ hội viên của cửa hàng gần đây, cô có thể đưa cho quản lý cửa hàng xem, anh ta sẽ biết, sau đó cô đưa cho ông nội giúp tôi.”
Thẩm Như Mai có chút khó tin cầm tấm thẻ của anh trong tay, khóe mắt lộ ý cười, trong lòng có chút kích động không biết nên nói gì cho phải.
Đây là lần đầu tiên Cư Hàn Lâm nói chuyện chính diện với cô, còn dịu dàng đến vậy.
Cư Hàn Lâm vỗ vỗ bả vai cô: “Ngày mai tôi mời cô ăn cơm, không còn việc gì nữa, cô đi trước đi.”
Thẩm Như Mai nghi ngờ lỗ tai mình bị hỏng rồi, vừa rồi anh nói mời cô ta ăn cơm? Cô ta lập tức sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể run rẩy cười, sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
Ánh mắt Cư Hàn Lâm trở nên âm trầm, chân mày hơi nhíu lại, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Thấy cô ta đi ra, Lý Minh Vi hơi quay đầu trốn đi, lúc này mà để cho cô ta thấy mình, lỡ như cô ta có liên quan đến việc Lạc Cẩn Thi mất tích, thì chính là đánh rắn động cỏ rồi.
Cũng ma cô ta vui quá nên không có đi nhìn ngó xung quanh.
“Sao? Là cô ta sao?” Thấy cô trở về phòng thư ký, Lâm Dịch Tuấn tiến đến hỏi Lý Minh Vi: “Còn nữa, địa chỉ của Hứa Khắc Văn kia ở đâu, cô còn nhớ rõ không?”
Lý Minh Vi gật đầu với anh.
Trong phòng đen kịt giống như bên ngoài, Lạc Cẩn Thi ngồi trên sàn nhà nhìn sắc trời bên ngoài chậm rãi tối đi, chỉ có thể dựa vào vách từng chậm rãi hô hấp, cảm giác mỗi lần động một cái đều cực kỳ tốn sức.
Đồ ăn từ trưa để ở cửa còn chưa đụng vào, bởi vì cô không biết bên trong liệu có thuốc gì không, có thể làm cho người ta hôn mê bất tỉnh không, như vậy thì lại đúng ý Hứa Khắc Văn rồi.
Không ngờ có một ngày anh ta lại có thể kết hợp với người khác lừa mình, còn cầm tù cô trong cái căn phòng nhỏ này.
Bên ngoài có một chiếc xe lái qua, đèn xe chiếu sáng toàn bộ căn phòng, cô muốn hô lên “cứu mạng”, nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại, làm không thể nào phát ra bất cứ âm thanh gì.
Căn phòng này dường như trải qua xử lý đặc biệt, hiệu quả cách âm rất tốt, cho dù bây giờ cô có dùng toàn lực hô thì bên ngoài chưa chắc đã nghe thấy.
Cửa lạch cạch một tiếng mở ra, Hứa Khắc Văn đến đưa cơm tối, kết quả nhìn thấy đồ ăn cũ vẫn còn nguyên, không khỏi tức giận: “Không ăn thì sao có sức chơi với tôi?”
Nói xong, anh ta cầm thức ăn qua, đặt lên một trên ghế, một tay nắm lấy cổ áo của Lạc Cẩn Thi, rồi bốc cơm trong hộp, ép buộc cô há miệng ra, sau đó nhét cơm vào trong miệng cô.
“Nhai, cô nhai cho tôi!” Hứa Khắc Văn có chút phát điên, nắm lấy hai tay cô không cho động, hai mắt trừng lớn đến đáng sợ: “Ăn đi! Nếu cô không ăn thì không chỉ chết thôi đâu!”
Trong miệng Lạc Cẩn Thi bị nhét đầy, vẻ mặt tái nhợt, chật vật không chịu nổi, cô nghiêng đầu một chút, phù một tiếng nhổ hết đồ ăn trong miệng ra, sau đó chậm rãi giơ tay lau miệng.
Hứa Khắc Văn thấy thế càng thêm tức giận, ánh mắt anh ta trừng lớn, sau đó vung tay tát cho Lạc Cẩn Thi một cái, lập tức khiến cô ngã trên đất: “Con khốn, dám không ăn cơm tao làm, được lắm, tao cho mày khỏi ăn.”
Nói xong, anh ta lập tức đổ hết cơm trên ghế xuống đất, sau đó cởi áo khoác ra.
Nhiệt độ của điều hòa không khí trong phòng rất cao, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cũng rất ấm áp.
Anh ta nhấc Lạc Cẩn Thi dưới đất lên, sau đó quay người đi vào trong phòng.
Lạc Cẩn Thi muốn giãy dụa nhưng cô không còn sức, cô vừa đấy anh ta ra vừa nghĩ cách phải thoát ra ngoài. Nhưng lúc này còn khó hơn lên trời, mình không còn chút sức nào, đến đi đường cũng khó khăn.
Hứa Khắc Văn hơi dùng sức, trực tiếp ném Lạc Cẩn Thi lên giường trong một căn phòng, sau đó đạp cửa rầm một cái, nhìn “con dê đợi làm thịt” trên giường kia, anh ta cười không ngập được mồm.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được sự tuyệt vọng, trong phòng này không mở đèn, loại đen tối này khiến cho người ta thấy ngạt thở. Cô dùng hết sức muốn né ra, cũng chỉ có thể lăn đến dưới giường, cả người lại bị ném lại, cơ thể như rã ra.
“Được lắm, cô muốn chơi đúng không?” Hứa Khắc Văn hứng thú, trên mặt lộ vẻ ngả ngớn: “Ông đây sẽ tiếp cô chơi… Hừ, cô hại tôi suýt chút nữa thì bị đánh chết, tôi sẽ trả lại cho cô, cũng xem là nếm thử hương vị của cô xem thế nào…”
Càng nói càng khó nghe, Lạc Cẩn Thi không còn tâm tư nghĩ gì khác, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, vĩnh viễn rời đi, cho dù là chết cũng quyết không cho tên này đạt được.
Nhưng nghe thì nghĩ vậy, cơ thể chợt nhẹ, Hứa Khắc Văn lại ném cô lên giường lần nữa, sau đó đè người xuống.
Lúc này trong lòng Lạc Cẩn Thi đã tuyệt vọng rồi, bên miệng liên tục nói: “Thả, buông ra…” Hai tay cô không ngừng giãy dụa, nhưng không có chút tác dụng nào.
Hứa Khắc Văn cởi áo khoác cô đang mặc ra, sau đó thò tay vào trong quần áo, vuốt ve độ ấm trên lưng thiếu nữ, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Còn may, nhiệt độ điều hòa không mở lớn, không có làm đông lạnh cô.”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được hai tay anh ta đang lang thang sau lưng mình,