Chương 396: Cứu tớ..
Ở trên mặt đất có một vũng máu, trên tường và trên giường cũng đều có. Ở bên cạnh giường còn có mảnh vỡ thủy tinh vừa mới vỡ. Còn Lạc Cẩn Thi đang bị trói trên giường, áo khoác trên người bị rách tả tơi, áo sơ mi ở bên trong vẫn còn, nhìn có vẻ như chưa xảy ra chuyện gì.
“Cộc cộc cộc…” Cô vẫn đang từng chút một dùng cánh tay không bị trói gõ lên trên thành giường, hai mắt nhắm nghiền lại vì không còn chút sức lực nào cả, sắc mặt thì tái nhợt đến đáng sợ, môi cũng bị khô nứt nẻ.
Cô ấy không không dám đoán rằng Lạc Cẩn Thi đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở.
Cô ấy nhanh chóng cởi áo khoác của mình và đắp lên trên người Lạc Cẩn Thi, sau đó lại đi tới bên cạnh giường giúp Lạc Cẩn Thi cởi trói chiếc dây đang trói chân cô. Tay cô ấy run lên không thể kiểm soát được, nói thật lòng thì trong lòng cô ấy cũng đang rất sợ hãi lo lắng.
Từ trước tới giờ cô ấy chưa từng nhìn thấy cảnh nào đáng sợ như thế này.
Sau khi cởi được dây ở hai tay thì Lạc Cẩn Thi cuối cùng cũng mở hai mắt ra, sau khi nhìn thấy người tới thì cô cố gắng cười một tiếng: “Cứu, cứu tớ…” Cô nhẹ nhàng nói, dùng toàn bộ khí lực của mình.
Lý Minh Vi cảm giác ở trên mặt mình có một dòng nước ấm chảy xuống, không biết rằng tại sao cô ấy lại khóc nữa. Cô ấy không ngừng gật đầu và nói: “Được, được, tớ cứu cậu. Tớ sẽ đưa cậu ra ngoài, chúng ta sẽ về nhà, về nhà.” Nói xong cô ấy duỗi tay đặt dưới lưng Lạc Cẩn Thi chuẩn bị ôm cô dậy, nhưng mà lại nhìn thấy cô nhăn mày lại.
“Sao vậy, cậu làm sao vậy?” Lý Minh Vi không biết có phải trên người Lạc Cẩn Thi đang bị thương hay không.
Cánh tay của Lạc Cẩn Thi hơi chuyển động, cô ấy nhìn sang thì mới phát hiện ra trên tay cô có một vết cắt rất sâu. Bây giờ tuy rằng máu đã không chảy ra nữa, nhưng mà vẫn khiến người khác đau lòng.
Cô ấy giúp Lạc Cẩn Thi đơn giản mặc lại quần áo và quấn áo khoác ở bên ngoài thì lúc này nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Chắc có lẽ là cảnh sát đã tới rồi, sau một hồi tiếng động to lớn thì có lẽ Hứa Khắc Chí đã bị bắt đi.
Lý Minh Vi an ủi Lạc Cẩn Thi mấy câu, sau đó mới đi ra ngoài phòng thì nhìn thấy Cư Hàn Lâm đang ngồi xổm dựa vào tường, trạng thái của anh có chút hơi thất thần: “Tổng giám đốc Cư anh làm sao thế?” Cô ấy có chút không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cư Hàn Lâm lại không nói gì cho nên cô ấy chỉ có thể đi ra ngoài gọi Lâm Dịch Tuấn, kết quả vừa hay gặp mấy người y tá và bác sĩ đang tiến vào trong. Cô ấy vội vàng bước tới: “Mọi người nhanh vào trong đây đi, trên người cô ấy có rất nhiều vất thương.”
Đến bây giờ cô mới hiểu rõ, những vết máu trên đất kia đều là của Lạc Cẩn Thi. Cô ấy thật sự muốn băm vằm tên Hứa Khắc Chí kia thành trăm mảnh. Năm đó anh ta đã làm thương tổn Lạc Cẩn Thi một lần rồi, bây giờ lại làm hại cô ấy một lần nữa.
Lý Minh Vi vừa tiến vào trong phòng ngủ thì ở bên này Cư Hàn Lâm chống tay lên tường từ từ đứng dậy, ở bên trong đôi mắt của anh tràn đầy hận ý. Nhưng mà đầu óc vẫn có chút choáng váng, hình như có chút không đi đứng được.
Lâm Dịch Tuấn chạy vào trong lần nữa: “Tổng giám đốc Cư, anh…” Anh ấy nhanh chóng chạy tới đỡ Cư Hàn Lâm, anh ấy biết Cư Hàn Lâm bị chóng mặt khi nhìn thấy máu, đây là bệnh từ nhỏ rồi: “Tổng giám đốc Cư anh muốn đi đâu?”
“Đỡ tôi đi ra ngoài… Tôi muốn gặp Hứa Khắc Chí.”
Lúc nãy khi giây phút khi anh mở cửa ra, tất cả đều là mùi máu tươi. Anh nghĩ cả đời này anh cũng không thể quên được cái cảnh máu me đó đập vào mắt. Đầu óc như bị kích động một chút, đột nhiên thần sắc lại không có chút thanh tỉnh.
Ở phía bên ngoài tầng lầu có không ít người đứng hóng hớt, bọn họ đều đứng vây xung quanh cảnh sát và cổng để xem.
Cư Hàn Lâm liếc mắt đã nhìn thấy tên khốn nạn kia, tên khốn mà anh hận không thể giết chết. Anh cảm thấy đầu óc có chút thanh tỉnh hơn một chút liền đẩy Lâm Dịch Tuấn ra, bản thân bước nhanh tới chỗ Hứa Khắc Chí sắp bị đưa lên xe áp giải đi. Anh lôi lấy cổ áo của anh ta, dùng sức quật ngã anh ta xuống đất.
Cảnh sát ở hai bên đều chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì Cư Hàn Lâm đã trực tiếp tặng cho Hứa Khắc Chí mấy cú đấm.
Hôm nay định sẵn là một đêm cực kỳ yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng nước tích tách của bình nước đang nhỏ từng giọt xuống, nhìn Lạc Cẩn Thi có thể yên tĩnh nằm ở trên giường thì không có lúc nào yên tâm như lúc này.
Lâm Dịch Tuấn đi từ bên ngoài vào thì nhìn thấy Cư Hàn Lâm đang nhìn Lạc Cẩn Thi không chớp mắt, vốn dĩ anh ấy muốn nhịn xuống không nói nhưng kết quả Cư Hàn Lâm lại lên tiếng trước: “Có nhắc tới Thẩm Như Mai không?”
Lâm Dịch Tuấn giật mình, sau đó hơi thở dài một tiếng: “Vẫn chưa, nhưng mà chắc là không trụ được bao lâu nữa đâu. Dù sao thì anh ta cũng không phải là chủ mưu chính, nếu như thừa nhận thì sẽ được khoan hồng.”
Cư Hàn Lâm cười chế giễu: “Được khoan hồng ư? Không phải chủ mưu?” Anh tựa như cố tình không muốn hiểu những từ này: “Tất cả mọi chuyện đều do anh ta làm, cho nên anh ta đáng chết.”
Lời anh nói vô cùng bình tĩnh, nhưng mà sát khí trong ánh mắt của anh cùng với việc vừa nãy anh đánh người lại không chút thua kém gì.
“Tổng giám đốc Cư…” Có vài lời anh ấy muốn nói từ rất lâu rồi: “Lạc Cẩn Thi cũng chỉ là trợ lý của anh, may là chuyện ngày hôm nay không làm lớn nếu không sẽ truyền tới tai ông cụ… Còn phía bên tổng giám đốc Tần, bọn họ…”
“Tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Cư Hàn Lâm cắt đứt lời nói của Lâm Dịch Tuấn: “Anh đi ra ngoài trước đi, mua một chút cháo với hoa quả tới đây.” Anh không hề tức giận với Lâm Dịch Tuấn, chỉ là trong lòng anh cảm thấy rất bí bách.
Đúng vậy, Tần Mộ Tân muốn tự mình mở một công ty luật, tham vọng của anh ấy không đặt ở công ty, cho nên về sau tất cả tài sản của nhà họ Cư và JT đều do anh nắm quyền. Vì thế việc anh thích ai, yêu ai, lấy ai tất nhiên không thể do bản thân mình quyết.
Nhưng mà anh là một con người sống sờ sờ ra đó, tại sao lại không thể có riêng cho mình những thứ “Hỉ nộ ái ố”.
Từ nhỏ tới lớn anh dường như được nuôi dưỡng bằng cách đeo